Tin nhắn gửi đi nửa ngày cũng không có đáp lại, Nhiếp Tư Diệu cau mày trực tiếp gọi điện thoại lúc này mới hiểu được anh lại cho mình vào danh sách đen.
Nhiếp Tư Diệu cúi đầu mắng chửi, cho đến khi chuông điện thoại vang lên, miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Nhìn người gọi là Hạ Chỉ Y, Nhiếp Tư Diệu nhận điện thoại. Hạ Chỉ Y nói: "Lúc trước em đề nghị với chị, chị đã suy nghĩ kỹ chưa? Vài ngày nữa Trình gia sẽ tổ chức một bữa tiệc, em cảm thấy khi đó là một cơ hội rất tốt."
Đối với đề nghị của Hạ Chỉ Y, Nhiếp Tư Diệu vẫn chưa nghĩ kỹ. Nhưng vừa rồi bị bức ảnh kia kích thích, chỉ nghĩ nếu chuyện này thành công, vậy cô ta có thể chia rẽ hai người, lại có cơ hội ở bên Trình Thâm. Nhưng nếu không thành, coi như là cho Hạ Nhiên thêm một đòn cũng tốt.
Nhiếp Tư Diệu nói: "Chị nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó em phụ trách giúp đỡ là được rồi.”
Nhìn thấy Nhiếp Tư Diệu thống nhất ý kiến của mình, Hạ Chỉ Y thoải mái, ngọt ngào nói: "Đương nhiên, chuyện em đáp ứng làm sao có thể quên đây? Hơn nữa Hạ Nhiên là chị gái của em, chị làm sai chuyện em cũng phải thay chị ấy trả nợ."
Sau khi nghe nói như vậy, Nhiếp Tư Diệu cũng nở nụ cười.
Hôm nay, cô nhận được điện thoại từ X, cô đã chờ cuộc gọi này rất lâu. Nếu như không phải biết X căn bản không có bất kỳ lý do gì để lừa cô, Hạ Nhiên sẽ hoài nghi lúc trước khi anh nói sẽ điều tra rõ ràng chuyện này chỉ là một lời nói suông.
Câu đầu tiên X nhận điện thoại của cô chính là: "Tôi đã kiểm tra trong nội bộ gia tộc, xác định nhà họ Hàn cũng không có bất kỳ người nào cố gắng liên lạc với các cô, càng không phải bởi vì chuyện thiết kế kia mà hại các người. Mặc kệ kết quả này cô chấp nhận có chấp nhận hay không, tôi cũng đã hoàn thành lời hứa.”
Sau khi nghe vậy, Hạ Nhiên hỏi: "Tôi biết tôi nói như vậy có thể khiến người ta ghét, nhưng bởi vì chuyện này rất quan trọng, cho nên tôi không thể không xác định lại một lần nữa. Anh thật sự xác định, gia tộc anh không có kẻ nào có khả năng nào hại chúng tôi sao?”
X sau khi nghe cô nói, không tức giận, tính tình tốt trả lời: "Chuyện này tôi đã xác định nhiều lần, cô yên tâm đi, bên tôi tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm."
Hạ Nhiên nhận được đáp án này nói cảm ơn anh.
X nói: "Cuộc gọi cuối cùng, cô Hạ, sau này tạm biệt."
Lời này vừa nói ra, Hạ Nhiên còn chưa kịp cáo biệt anh, đã bị bên kia cúp điện thoại. Nhìn X Hạ Nhiên mới rốt cục hiểu được cái gì gọi là Thần Long gặp đầu không thấy đuôi, tuy cô cũng không muốn cùng bên kia có quan hệ gì. Hạ Nhiên và X không tiếp xúc nhiều với X, nhưng cô đối với lời nói của anh vẫn rất tín nhiệm. Nếu anh đã nói cũng không phải người bên kia động tay động chân, vậy coi như cô không muốn, cũng phải theo phương hướng kia điều tra.
Ba cô ở phương diện làm việc rất cẩn thận, cho nên cô cùng ông chung sống suốt mười mấy năm, cũng không biết thân thế thật của ông, cũng chưa từng nghe ông nhắc tới hình xăm kia. Nếu như vậy chỉ có khả năng là người đặc biệt thân cận mới biết. Mà nếu thật sự là Hạ gia thông qua chuyện này động thủ, vậy trong lòng mẹ cô hẳn là rõ ràng. Nhưng không biết bà chỉ là biết chuyện không ngăn cản, hay là người tham dự.
Vấn đề này Hạ Nhiên suy nghĩ thật lâu, đến cuối cùng đầu óc cô sắp nổ tung cũng nghĩ không ra kết quả gì. Vì vậy, sau khi kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi hai ngày, khi cô trở lại làm việc, đáy mắt đã bị thâm quầng.
Cô vừa mới tiến vào cửa phòng thiết kế, Phượng Cửu đến cửa trực tiếp nói: "Trời ơi, quầng thâm chị cũng quá đen rồi. Chị... Chị và tổng giám đốc buổi tối quá mãnh liệt phải không?”
Hạ Tư Duệ sau khi nghe nói như vậy cũng tiến lại gần nhìn quầng thâm của cô, tuy rằng không nói gì, thế nhưng vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn biểu cảm này của họ, Hạ Nhiên liền hiểu họ đang nghĩ tới cái gì, nhưng cô không nói gì. Cô biết loại chuyện này càng giải thích càng không rõ ràng, dứt khoát im lặng. Cô trở lại phòng làm việc, tùy tiện cầm một quyển sách từ thư viện xem.
Mấy ngày nay cô không phải tham gia cuộc thi thiết kế, cho nên yêu cầu đối với bản thiết kế cũng không gấp gáp. Bầu không khí của bộ phận thiết kế lập tức hòa hoãn lại, ngay cả Hạ Nhiên cũng nhàn rỗi không ít.
Đợi đến gần trưa sắp tan tầm, cô trực tiếp lái xe chạy đến tập đoàn Trình thị, xách đồ ăn đã chuẩn bị sẵn đi vào.
Sau khi quầy lễ tân nhìn thấy cô, cái gì cũng không hỏi liền cho cô đi. Cô đi tới văn phòng tổng giám đốc, vừa gõ cửa một tiếng, liền đẩy cửa ra.
Trình Thâm nhìn thấy cô đứng ở ngoài cửa, vẫy vẫy tay với cô. Mà ánh mắt Hạ Nhiên cũng chú ý tới Trình Thâm ngồi trên ghế văn phòng, còn có cô gái đứng trước bàn làm việc của anh khóc nức nở.
Cô gái kia thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt kia cũng coi như là cực phẩm. Nhưng điều duy nhất khiến Hạ Nhiên cảm thấy không thoải mái chính là, cách ăn mặc của cô ấy lại không khác gì mình.
Hạ Nhiên cũng không đặt câu hỏi ngay mà ngồi xuống sô pha.
Từ sau khi cô tiến vào, ánh mắt Trình Thâm vẫn đặt ở trên người cô. Khi nhìn thấy cơm trong tay cô, ánh mắt dịu dàng một chút.
Sau đó anh không thèm nhìn cô gái kia, trực tiếp nói: "Cút ra ngoài, chuyện đơn giản như vậy nếu lần sau làm không tốt, thì cút đi cho tôi."
Ban đầu, cô gái kia nghe được câu đầu tiên của anh, khóc đã đủ hung dữ rồi. Khi anh nói ra câu thứ hai, cả người đều rơi lệ.
Hạ Uyển nhìn cô gái kia che mặt khóc lớn chạy ra ngoài, trái tim vốn khó chịu nhất thời có chút vi diệu, cô thở dài một hơi: "Hiện tại những đứa nhỏ này a... Em đoán nghe được câu nói cuối cùng vừa rồi của anh, cô nương nhà người ta cho dù là đang thích anh, cũng phải tan nát cõi lòng."
Cái miệng này của Trình Thâm từ trước đến nay luôn độc địa, lúc trước khi hai người vừa kết hôn, cô đã thấy qua.
"Gần đây tác phong trong công ty không được tốt lắm, anh coi như là giết gà doạ khỉ." Trình Thâm rất rõ rành không coi trọng chuyện này, trực tiếp đi tới nói với Hạ Nhiên: "Hiện tại toàn công ty đều biết em và anh có bao nhiêu ân ái, có không ít người bắt đầu bắt chước phong cách ăn mặc của em.”
Họ có rất nhiều suy nghĩ để làm như vậy. Có người suy đoán loại phụ nữ như Hạ Nhiên, có lẽ anh thích, liền muốn bắt lấy đường tắt này một bước lên trời. Có người muốn bắt chước cách ăn mặc của Hạ Nhiên, lúc mình làm sai chuyện, hy vọng anh có thể nhìn người trước mặt cùng vợ anh mặc giống nhau, có thể làm cho anh nhớ tới Hạ Nhiên, không cần hung dữ như vậy.
Mà cô gái vừa rồi là loại thứ hai, cho nên anh cũng không trực tiếp bảo cô cút ra khỏi công ty.
"Thật sự không ngờ em ăn mặc bình thường như vậy, cũng có người bắt chước." Hạ Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đem những đồ ăn ra, sau đó kéo Trình Thâm ngồi xuống bên cạnh mình. Tự tay đưa đũa cho anh, cười nói: "Em đúng là muốn làm bento cho anh, nhưng đi làm không có thời gian, chỉ có thể cho anh một chút ăn đồ ăn mang đi."
Nghe vậy Trình Thâm nở nụ cười, từ trong tay cô nhận lấy đũa: "Có thể cùng em ăn cùng em, anh rất vui."
Trình Thâm biết bộ phận thiết kế dạo này khá rảnh, trực tiếp nói với Hạ Nhiên: "Nếu bộ phận thiết kế của em hiện tại rảnh rỗi như vậy, em có thời gian đi thăm bà nội nhiều hơn. Bà nội gần đây đang chuẩn bị cho bữa tiệc của Cẩm Ngôn và Tiểu Hi."
Cô cũng lâu rồi không gặp bà, liền đáp ứng đề nghị này.
Buổi chiều cô dứt khoát không trở về công ty, đi thẳng đến nhà họ Trình. Lúc cô vào cửa liền nhìn thấy bà nội ở trong sân chỉ huy người giúp việc bày đồ đạc.
"Bà nội.”
Bà nội Trình nghe được thanh âm của cô kinh hỉ quay đầu lại, mừng rỡ đi tới.