Edit + Beta: ALice.
Bách Nhạc một nghẹn, vội vàng cúi đầu uống một ngụm nước, "Nhớ không rõ lắm."
Tịch Yếm nhìn cậu hơi hơi híp mắt.
Bách Nhạc cảm thấy mình quá oan uổng luôn á, mãi cho đến khi trở lại phòng, thì Tịch Yếm đều im lặng không lên tiếng.
"Anh ăn không?" Bách Nhạc cảm thấy mình phải chủ động tích cực một chút, rốt cuộc ở trong mắt y xem ra thì mình xác thật là một kẻ "chân trong chân ngoài" cơ mà.
Chỉ thấy cậu đi đến trước mặt Tịch Yếm, cứng rắn muốn đem quả quýt đã lột sạch nhét vào trong miệng y.
Đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua bờ môi của y, ánh mắt Tịch Yếm hơi sâu, giọng nói cũng khàn khàn: "Tự em ăn đi."
"Anh đừng tức giận nữa nha." Bách Nhạc cười cong mắt, cảm thấy mình lúc này giống như là gia trưởng đang dỗ dành bé con vậy đó, tuy là chỉ có cậu cho rằng như vậy thôi.
Ngày hôm sau chính là ngày sinh nhật, Bách Nhạc sáng sớm tỉnh lại liền bò xuống giường. Bên ngoài tuyết trắng mênh mang một mảnh, trong phòng ấm áp dễ chịu, căn bản không nghe được thanh âm gió tuyết gì bên ngoài luôn.
Cách đó không xa, cũng có không ít người đang trượt tuyết ở trên sân trượt. Từ xa nhìn lại trên một mảnh tuyết trắng, lại điểm xuyết những bóng người màu đen nho nhỏ.
Mấy ngọn núi tuyết ở nơi này, vốn dĩ giao thông không tiện. Trước kia còn có một ngôi miếu Sơn thần nữa, nhưng hiện tại đã hoàn toàn hoang phế cả rồi.
Những năm gần đây, địa phương lại mạnh mẽ triển khai khai phá du lịch, lợi dụng cảnh tuyết xây dựng sân trượt tuyết, liền tọa lạc cách miếu Sơn thần không xa.
Bách Nhạc nhìn bóng người cách đó không xa, bên tai phảng phất như nghe được tiếng cười đùa vui vẻ, có chút hâm mộ mà nhìn xung quanh bên ngoài.
Tịch Yếm đi đến bên cạnh cậu rồi đứng yên, trong tay còn cầm một ly cà phê, kéo bức màn ra hoàn toàn, trầm giọng nói: "Muốn đi chơi sao?"
Bách Nhạc chờ mong nhìn y mà gật gật đầu.
Tịch Yếm cự tuyệt nói: "Không thể."
Bách Nhạc có chút bất mãn trừng y: "Vậy anh còn hỏi tui làm gì hở?"
Tịch Yếm không nhanh không chậm nhấp nhấp cà phê, sau đó nhàn nhạt nói: "Nhưng mà, có thể đưa em ra ngoài xem chơi một chút."
Bách Nhạc nói: "Được đó! Tôi không thể chơi nhưng anh có thể mà, tôi xem anh chơi cũng được."
Tịch Yếm lắc đầu: "Tôi không thích chơi thứ này."
"Vậy anh thích chơi cái gì? Con người tóm lại cũng phải có sở thích gì đó chứ, có người thích đánh bài nè, có người thích uống rượu nè, anh thì sao? Anh thích cái gì ó?"
Tịch Yếm nhìn cậu, nơi đáy mắt cuồn cuộn tình tố phức tạp, cuối cùng vẫn lại quy về bình tĩnh.
Y gật đầu xem như đồng ý, "Đi thôi."
Ở một chỗ gần đó mua được nguyên bộ trang bị trượt tuyết, trong đại sảnh Bách Nhạc đang vẻ mặt mới lạ mà thưởng thức kính bảo vệ mắt.
Vừa định ngẩng đầu lên để nói chuyện với Tịch Yếm, thì bỗng nhiên cách đó không xa có một bóng người hấp dẫn lực chú ý của cậu. Cậu chớp mắt, thì người lại biến mất không thấy, phảng phất giống như là ảo giác của cậu vậy á.
"Làm sao vậy?" Tịch Yếm hơi hơi khom lưng, đem khăn quàng cổ quấn cho tốt.
Bách Nhạc lắc đầu: "Không có gì đâu." Có lẽ là do cậu nhìn nhầm thôi.
Vừa rồi nhìn thấy người kia cậu cảm giác có chút quen mắt, nhưng mà cũng đã quên mất là từng gặp hắn ở chỗ nào rồi. Tóm lại, cũng cho cậu một cỗ cảm giác không thoải mái cho lắm.
"Đi thôi."
Lúc ngồi trên cáp treo, Bách Nhạc có chút sợ độ cao, vẫn luôn sợ hãi mà gắt gao bắt lấy Tịch Yếm, sợ y ném mình xuống dưới.
Ngồi ở trên cáp treo tứ chi cậu cũng cứng đờ ra, nhưng mà cánh tay đang nắm chặt Tịch Yếm thì lại không muốn buông ra. Ở phía đối diện là một đôi người yêu nhỏ, thấy cậu như vậy thì nữ sinh kia không khỏi nhỏ giọng mà cười thành tiếng.
Tịch Yếm lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ sinh kia, cô ta bị ánh mắt của y khiến cho sợ tới mức lập tức im tiếng luôn.
Nam sinh bên cạnh vừa định xả giận cho bạn gái của mình, nhưng lúc ánh mắt lơ đãng nhìn qua chiếc đồng hồ trên cổ tay của y, thì lập tức làm bộ giống như không có việc gì mà dời đi tầm mắt, chỗ nào còn bộ dáng muốn mở miệng nói chuyện nữa chứ.
Cũng xem như là cậu ta kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền nhìn ra chiếc đồng hồ kia là bản giới hạn trong một hệ liệt của nhãn hiệu xa hoa nào đó, chiếc đồng hồ này ở quốc nội chỉ có một người có mà thôi.
Bách Nhạc không dám nhìn phong cảnh ở bên ngoài, vẻ mặt khẩn trương mà nhắm chặt hai mắt.
Bên tai lại vang lên một giọng nói ôn nhu trầm thấp, "Đừng sợ, em thử mở mắt ra nhìn xem."
Cũng không biết những lời này có ma lực gì, hay là do ngữ khí của y quá mức ôn nhu, thế nhưng lại khiến cho Bách Nhạc thật sự ngoan ngoãn mà mở bừng mắt.
Bốn phía đều là cửa kính phòng hộ trong suốt, Bách Nhạc đầu tiên là thật cẩn thận hơi hơi hí mắt, từ chỗ cao mà thu hết cảnh đẹp của tuyết sơn vào trong đáy mắt.
Ánh sáng mặt trời màu vàng kim chiếu vào tuyết trắng trên núi, màu trắng và vàng kim giao hòa với nhau, chiết xạ ra một vầng sáng mộng ảo.
"Thật xinh đẹp..." Cậu không tự chủ được mà cảm khái nói, chấn động đối với cảnh sắc trước mắt còn vượt qua cả sự sợ hãi độ cao nữa.
Sau khi tới được sân trượt tuyết rồi, thì Bách Nhạc và Tịch Yếm chọn một con đường tuyết hẻo lánh ít người nhất. Bởi vì lúc này hai người đều muốn an an tĩnh tĩnh, mà không bị người khác quấy rầy.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House và Wattpad phuthuytuyet07.
Lúc này, trên sân trượt tuyết còn không phải là thời điểm nhiều người nhất, nên Bách Nhạc bọn họ chọn con đường tuyết này, cũng chỉ có vài bóng người mà thôi.
Bách Nhạc toàn thân trên dưới đều bọc kín mít. Mũ, bao tay, khăn quàng cổ đều mang lên hết, dày nặng giống nhưng một con gấu ngốc lớn vậy, cực kì biệt nữu mà đi theo phía sau Tịch Yếm.
Cậu dẫm lên dấu chân của Tịch Yếm, từng bước từng bước một đi về phía trước.
Y đoán không sai, mình xác thật rất thích tuyết.
Chỗ tuyết đạp lên cảm thấy mềm xốp, khiến cậu sinh ra cảm giác mình đang nằm ở trong bông vậy á, nhẹ nhàng bay bổng.
Tịch Yếm nhìn qua xác thật cũng không thích chơi mấy thứ này, chỉ trượt một hồi liền ngừng lại.
Nhưng mà từ động tác trượt tuyết của y tới xem, thì ngay cả loại thường dân như Bách Nhạc, cũng đều có thể nhìn thấy được lưu loát nhanh nhẹn của y.
Diện tích của sân trượt tuyết rất lớn, hơn nữa cũng không có chướng ngại vật linh tinh hay hàng rào gì đó, chỉ có mấy đường cảnh báo cấm người trượt tuyết đi sâu vào trong mà thôi.
Hai người trong lúc vô tình đã muốn đi tới cuối cùng, phía trước chính là đường cảnh báo, xung quanh đã không còn người trượt tuyết nữa.
Bách Nhạc mệt đến có chút thở hồng hộc, thật cẩn thận mà ngồi ở trên nền tuyết, "Mệt chết rồi, để tôi nghỉ một lát cái đã."
Tịch Yếm khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Trên mặt đất lạnh."
Bách Nhạc cự tuyệt nói: "Tôi mặc dày mà, không sao đâu."
Bốn phía núi tuyết san sát, an tĩnh không có một chút tạp thanh nào. Bách Nhạc cảm thấy cái loại yên lặng đã lâu không gặp này, sẽ khiến người ta không hiểu sao mà lại thả lỏng lại.
"Tôi rất thích nơi này luôn á." Bách Nhạc nhẹ giọng nói.
Tịch Yếm quay đầu nhìn cậu, "Nếu em thích, chờ sau này chúng ta sẽ ở tại địa phương giống như vậy, thế nào?"
"Sau này? Cái gì sau này chớ?"
"Sau khi về già."
Bách Nhạc nao nao, có chút không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt. Hiện tại, cậu đã xác định Tịch Yếm đối với mình chắc chắn là...
Nhưng còn cậu thì sao, cậu đối với Tịch Yếm là loại cảm tình nào?
Bách Nhạc lần đầu tiên chính thức mà suy nghĩ về vấn đề này, không muốn lại tiếp tục trốn tránh nữa.
Tịch Yếm nhìn nhìn xung quanh, nói: "Em ở chỗ này chờ tôi một chút."
Bách Nhạc không biết y muốn đi làm gì, chẳng lẽ là muốn trộm chuẩn bị quà sinh nhật cho mình à?
Nghĩ đến đây tươi cười nơi khóe miệng của cậu không tự chủ mà mở rộng, đang âm thầm chờ mong, thì cách đó không xa xuất hiện một bóng người. Hẳn là người trượt tuyết đi, vì hắn mang theo kính bảo vệ mắt và khẩu trang màu đen.
Bách Nhạc khẽ nhíu mày, có chút nghi hoặc, bởi vì có rất ít người sẽ trượt đến chỗ đường biên này. Chẳng lẽ, hắn cũng muốn tìm một chỗ thanh tịnh sao?
Chậm rãi theo bóng người nọ càng ngày càng gần, Bách Nhạc đã bắt đầu nhận ra không thích hợp. Mục tiêu minh xác của hắn, tựa hồ là thẳng tắp mà hướng về cậu.
Bách Nhạc chậm rãi đứng lên, nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
Người nọ đã xuất hiện trước mặt cậu, cũng không nói một câu vô nghĩa, liền từ trong ngực lấy ra một cây đao ngắn, giây tiếp theo liền đâm về phía của Bách Nhạc.
Mũi dao dưới ánh mặt trời chiết xạ ra hàn quang, Bách Nhạc hơi hơi mở to hai mắt. Tốc độ của hắn quá nhanh, căn bản không để cho mình có thời gian phản ứng.
Vốn tưởng rằng sẽ tránh không khỏi, nhưng giây tiếp theo thân thể cũng không truyền đến cảm giác đau đớn như trong dự kiến, mà ngược lại là cánh tay bị một lực mạnh mẽ nắm chặt kéo qua một bên.
Bách Nhạc tim đập như sấm, kinh sợ đan xen. Cậu ngẩng đầu lên liền thấy Tịch Yếm sắc mặt lạnh băng thì cả người tức khắc cũng thả lỏng xuống, như là bị rút hết đi sức lực vậy, tay chân cũng có chút nhũn ra.
Người đàn ông kia thấy Tịch Yếm, thì chậm rãi tháo khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt cực kì bình thường. Chẳng qua bên má trái có một vết sẹo thật dài do dao gây ra, chỉ thấy hắn toét miệng, làm như có chút tiếc nuối mà nói, "Thiếu chút nữa."
Bách Nhạc tại một khắc nhìn thấy khuôn mặt kia của hắn, thì liền lập tức nhớ ra hắn chính là người đàn ông luôn xuất hiện gần nhà của cậu, ở trong đại sảnh hẳn cũng là hắn.
"Làm sao thế? Không nhận ra khuôn mặt này của tao sao?" Lý Kinh có chút thần kinh mà cười cười: "Này đều là kiệt tác của mày đấy."
Tịch Yếm lạnh lùng cười: "Ngươi bất quá cũng chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi."
Bách Nhạc nghe hai người này nói chuyện với nhau, rất nhanh liền đoán được thân phận của người tới. Hẳn chính là vị em trai cùng cha khác mẹ kia của Tịch Yếm, dòng họ Lý này cũng trùng khớp luôn.
Lý Kinh cũng bắt đầu tươi cười điên cuồng lên: "Mày muốn trả thù tao à, nhưng người mà, tóm lại cũng phải có tới có lui mới được. Tao không cho mày chút gì đáp lễ, thì quả thực là quá xin lỗi tình trạng hiện nay của tao rồi."
Hiện tại gã không có nhà để về, còn phải thời thời khắc khắc bị người đòi nợ, trốn đông trốn tây nữa. Mặt cũng bị người khác hủy hoại, ngón tay cũng bị người ta chém rớt một ngón, mà tất cả những thứ này đều là nhờ y ban tặng.
Lý Kinh nhìn Bách Nhạc được Tịch Yếm bảo hộ ở sau người, cười to nói: "Vừa rồi nếu như mày chết, thì cũng không thể trách tao. Ai bảo Tịch Yếm để ý mày cơ chứ, giết y cũng không thể khiến tao cảm thấy thống khoái, nên tao chỉ có thể giết mày mà thôi."
Sắc mặt của Tịch Yếm hoàn toàn trầm xuống, ánh mắt lạnh băng: "Ai sai ngươi tới?"
Lý Kinh thần sắc chợt lóe, "Mày có ý gì?"
Tịch Yếm nói: "Dựa vào năng lực của ngươi, thì không có khả năng biết được hành tung của ta."
Sắc mặt của Lý Kinh hơi hơi vặn vẹo: "Mày có ý gì?!"
Vừa dứt lời, gã liền dùng dao ngắn đâm tới, Tịch Yếm đồng tử cũng hơi hơi co lại, ngay sau đó lắc mình né tránh.
"Cẩn thận."
Bách Nhạc ở một bên tay chân luống cuống, nếu như trong bụng không có nhãi con, thì cậu đã sớm vén tay áo đi lên hỗ trợ rồi.
Cậu thần sắc nôn nóng mà nhìn hai người ở trên mặt tuyết. Tịch Yếm nhìn qua cực kì bình tĩnh, cho dù có rất nhiều lần đao ngắn xẹt qua bên cổ của y. Tuy rằng người kia công kích không hề có kết cấu, nhưng mà trong tay lại có vũ khí, cho nên Tịch Yếm chỉ có thể lui lại lui.
Bách Nhạc lập tức liền cầm di động muốn gọi điện thoại, đúng lúc này liền thấy bả vai của Tịch Yếm bị đao ngắn đâm trúng, sợi dây trong đầu kia lập tức liền đứt.
Tịch Yếm cúi đầu nhìn nhìn thương thế của mình, máu tươi theo cánh tay nhỏ giọt ở trên mặt tuyết, tạo thành một màu hồng chói mắt.
Y hơi hơi nhíu mày, lúc ngước mắt nhìn về phía Lý Kinh, thì biểu tình không khỏi ngẩn ra.
Lý Kinh nhìn thấy Tịch Yếm bị thương, trên mặt liền lộ ra nụ cười điên cuồng thỏa mãn. Hắn vừa định nói chuyện, thì bỗng nhiên liền cảm giác từ trên đầu truyền đến một trận đau đớn do vật nặng gây ra, ngay sau đó thì liền mất đi ý thức.
Bách Nhạc nhìn người chậm rãi ngã xuống, liền ném xuống hòn đá ở trong tay, thần sắc có vài phần hoảng hốt.
"Hắn... hắn sẽ không chết chứ?"
Tịch Yếm đi thăm dò hơi thở của người trên mặt đất một chút, lắc lắc đầu.
Bách Nhạc lúc này mới yên lòng mà nhẹ nhàng thở ra, cậu nhìn Tịch Yếm, phát hiện thần sắc của y có chút không thích hợp.
Bởi vì mất máu quá nhiều, nên sắc mặt y vốn đã tái nhợt lại càng thêm đáng sợ, cơ hồ là sắp cùng màu với nền tuyết luôn rồi.
"Tôi... tôi gọi điện thoại kêu người tới." Bản thân Bách Nhạc cũng chưa phát hiện, thanh tuyến của cậu đang phát run.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Bách Nhạc nhìn thương thế của Tịch Yếm, cảm thấy trái tim của mình cũng phát đau giống như là bị nhéo vậy. "Anh đừng lộn xộn... Tôi cầm máu cho anh nhé."
Bởi vì nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Tịch Yếm vốn cũng đã mất máu quá nhiều, nên nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu hạ thấp. Bách Nhạc trong lòng sốt ruột, vội vàng mà nhìn xung quanh khắp nơi, liền thoáng nhìn thấy miếu Sơn thần cách đó không xa, nên muốn đưa Tịch Yếm sang bên đó tránh một lát.
Lại sợ người tới tìm không thấy hai người bọn họ, vì thế liền dùng nhánh cây để lại tin tức trên mặt đất.
Trong miếu hồi lâu đã không có người tới, nơi nơi đều là tro bụi và mạng nhện, Bách Nhạc thật cẩn thận mà đặt Tịch Yếm ở trên đệm mềm.
Tịch Yếm sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, hai hàng lông mày nhíu chặt. Bách Nhạc canh giữ ở bên cạnh y, trong lòng nôn nóng, lo lắng nói: "Có đỡ hơn chút nào hay không?"
Tịch Yếm không nói gì.
Bách Nhạc trong lòng cũng luống cuống theo, vội vàng liền muốn đi lay y: "Anh không được nhắm mắt lại."
Tịch Yếm chậm rãi mở mắt ra, "Đau."
Lúc y nói những lời này, ngữ khí lại cực kì bình tĩnh, phảng phất không phải là đang kêu đau, mà chỉ là đang thuận miệng nói việc nhỏ gì đó mà thôi.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Bách Nhạc vừa nghe thì trong lòng càng thêm nóng nảy, vành mắt cũng đỏ hồng, suýt nữa thì khóc ra.
Tịch Yếm tựa hồ suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Nếu có thể nghe được em nói một câu, thì sẽ tốt hơn rất nhiều."
Bách Nhạc ngẩn ra, hiển nhiên là không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, "Câu nào chứ?"
Tịch Yếm không nói lời nào, chỉ yên lặng không lên tiếng nhìn cậu.
Bách Nhạc lại dường như đã hiểu ra mà phản ứng lại đây, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tịch Yếm, ngữ khí không khỏi mang theo vài phần khóc nức nở: "Em thích anh, cũng chỉ thích anh thôi."
Con ngươi đen nhánh của Tịch Yếm, giống như là bị người bật lửa lên vậy, thoáng chốc liền sáng lên. Y một phen kéo qua Bách Nhạc đang khóc không thở nổi, đem cậu chôn ở trong lồng ngực của mình, một bàn tay ôn nhu mà xoa đầu cậu.
"Được rồi, được rồi, tôi không sao đâu."
Thương thế của y vốn không nặng, cũng không có vết thương trí mạng, chỉ cần cầm máu là được. Chỉ là y phát hiện bản thân mình thật sự là một kẻ ti tiện, y phát hiện Bách Nhạc sẽ vì y bị thương mà thương tâm khổ sở, nên y vậy mà lại mừng thầm ở trong lòng.
Bách Nhạc khóc đến thở hổn hển, vừa rồi lúc nhìn thấy Tịch Yếm bị thương, trong lòng cậu liền xuất hiện khủng hoảng thật lớn. Đây là lần đầu tiên cậu có loại cảm giác này, giống như là sắp để vuột mất thứ rất quan trọng vậy.
Một khắc đó cậu thật sự rất sợ hãi, sợ hãi Tịch Yếm bị thương, sợ hãi y sẽ rời khỏi mình.
"Được rồi, đừng khóc." Tịch Yếm duỗi tay muốn thay cậu lau đi nước mắt, ngữ khí là ôn nhu trước nay chưa từng có.
Bách Nhạc ngừng tiếng khóc, hung hăng xoa xoa hai mắt của mình, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được bụng nhỏ của mình hơi đau đau.
Tịch Yếm thấy sắc mặt của cậu không đúng, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy."
Bách Nhạc khuôn mặt nhỏ trắng bệch, run run rẩy rẩy chỉ vào bụng của mình: "Đau chỗ này nè."
Tịch Yếm thần sắc tức khắc biến đổi, ngữ khí khó được mang theo vài phần hoảng hốt, "Làm sao lại như vậy?" Vừa rồi, Bách Nhạc cũng không có bị té hoặc là làm sao mà.
Chẳng lẽ là...
Khuôn mặt nhỏ của Bách Nhạc như khóc tang, đau đến mồ hôi đầy đầu: "Làm sao bây giờ?" Cậu cảm thấy mình có thể là sắp sinh rồi.
Tịch Yếm nghe xong không màng thương thế, vội vàng liền muốn bế cậu lên.
Đau nhức dời non lấp biển mà đánh úp về phía Bách Nhạc, cậu cắn chặt môi dưới, bởi vì dùng sức quá mạnh, thậm chí xuất hiện cả tơ máu.
Chờ đến cơn đau nhức tiếp theo truyền đến, thì Bách Nhạc rốt cuộc hai mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, ý niệm cuối cùng của cậu chính là: Xem ra, đây là một nhãi con không biết xem bầu không khí gì cả rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Bảo bảo là sinh non, trước mấy ngay trong lúc đợi sinh, Tứ gia cũng không để cho Nhạc Nhạc trượt tuyết, hai người chỉ là ở đi bộ trên nền tuyết mà thôi. Hơn nữa, Tứ gia vì để ngừa vạn nhất còn mang theo cả đoàn bác sĩ, mọi người không cần lo lắng, không phải là sinh nhãi con nơi hoang dã đâu. Là sinh ở bệnh viện, rất khỏe mạnh. Chương tiếp theo nhãi con liền ra đời.