Chu Khôn nhìn đình viện nhà mình đang một mảnh bừa bãi, chỉ cảm thấy Thái dương ẩn ẩn phát đau, hắn chịu đựng tức giận nói với Tiểu Chu Tử: "Mày cút lại đây cho tao."
"Anh hai, trước mặt người ngoài, anh chừa cho em một ít mặt mũi đi mà."
Vừa dứt lời, Chu Khôn liền một chân đạp qua: "Nói rõ ràng cho tao, đây là có chuyện gì?"
Những người khác ở đây cũng không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, rốt cuộc đang ăn chơi trác táng mà lại bị bắt tận tay như vậy, tốt nhất vẫn là không cần lên tiếng.
Tiểu Chu Tử đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn cố cười nói: "Em không phải là muốn cùng bạn bè tụ hội một chút sao, anh không phải đang ở thành phố C sao? Như thế nào lại đột nhiên trở lại?"
Hắn cũng không dám nhìn Tịch Yếm đang ngồi trên xe lăn ở bên cạnh, tuy rằng anh của hắn khi tức giận sẽ đánh người. Nhưng không biết vì sao, hắn lại càng sợ Tịch Yếm hơn, lúc đối mặt với vị biểu thúc này, trong lòng sẽ luôn có chút nhút nhát.
"Cút đi, đừng nói lảng sang chuyện khác."
Ngay lúc Tiểu Chu Tử gấp đến vò đầu bứt tai, không biết như thế nào ứng đối, thì Tịch Yếm ở bên cạnh vẫn luôn không ra tiếng lại đột nhiên mở miệng, lạnh lùng nói: "Đi thôi, không phải còn có việc sao?"
Lúc y nói những lời này, thì trên mặt vẫn như cũ chẳng có chút cảm xúc nào cả, cũng không ai có thể đoán ra được tâm tư của y. Chu Khôn cũng không rõ ràng lắm Tịch Yếm đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà vẫn như cũ làm theo lời y.
Sau khi nghe xong những lời này, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà bởi vì có hai vị tôn đại Phật này ở đây, cho nên bọn họ cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng.
Những người khác ở đây tuy rằng gia cảnh đều không tồi, nhưng đều có chút lêu lổng ăn chơi trác táng, chỉ biết ăn ăn uống uống, mặc kệ là so với Chu Khôn hay là Tịch Yếm thì bọn họ vẫn không cùng một cấp bậc.
Bách Nhạc cố ý đem ly champagne giơ lên cao muốn che khuất mặt của mình, tự an ủi rằng rất có thể Tịch Yếm sẽ không chú ý đến mình đâu, hoặc là căn bản đối phương đã quên mất mình là ai rồi, vì rốt cuộc cũng mới chỉ gặp một lần mà ha.
Vừa lúc Diệp Phi Phi cũng xuất hiện ở chỗ này, nói không chừng là vận mệnh chỉ dẫn cho hai người bọn họ tương ngộ thì sao. Nói cách khác, vì cái gì mà Tịch Yếm sẽ bỗng nhiên xuất hiện nha.
"Tứ thúc, chúng ta vào bên trong thương lượng đi."
Tịch Yếm thu hồi tầm mắt, đôi tay giao nhau, ngón tay cũng vô ý thức mà gõ gõ.
"Đi thôi."
Bí thư cao lớn ở phía sau đẩy xe lăn đi vào bên trong biệt thự, lại không nghĩ đến nghênh diện sẽ đụng phải một người hầu nữ. Bí thư cũng không dự đoán được nàng sẽ không tránh đi mà thẳng tắp đâm vào, hắn vội vàng muốn tránh đi, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
"Thực xin lỗi."
Champagne trên khay không cẩn thận mà đổ ra tung tóe, lại dính vào cả áo sơ mi quý giá trên người Tịch Yếm. Lúc này, những người xung quanh đều sợ tới mức hút ngược vào một ngụm khí lạnh, nhưng cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa, mà nhìn về phía người hầu nữ vừa gây phiền toái kia.
Cô gái này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, hẳn là đang học đại học, để tóc đen dài ngang vai, ngũ quan tú lệ.
"Diệp Phi Phi?" Một nữ sinh ngồi cùng bàn, tựa hồ như là nhận ra cô, nhưng mà biểu tình nhìn qua lại rất không cao hứng: "Cái tật xấu gì, mà khắp nơi câu dẫn đàn ông, cô ta cho rằng Tịch Tứ gia là ai? Có thể nhìn trúng cô ta sao? Thật buồn cười."
Cô cũng đừng nói vậy, vì thực sự là y nhìn trúng cô ấy mà.
Bách Nhạc nhìn thoáng qua nữ sinh ngồi cùng bàn đang nói chuyện, liền nhớ mang máng tới gia cảnh của nàng cũng không tệ, lại cũng không phải là bạn nữ mà đám con nhà giàu kia mang đến để chơi đùa giải sầu, chỉ là không biết vì sao cô ta lại căm thù Diệp Phi Phi như vậy.
Hiện tại còn đang diễn kịch Mary Sue nha, tuy rằng không biết tình cảnh bây giờ vì cái gì lại cùng nguyên tác có chút không đúng, nhưng đại khái hẳn vẫn sẽ là giống như cũ đi.
Tỷ như Diệp Phi Phi không cẩn thận mà đem champagne đổ vào trên người Tịch Yếm, đoạn tình tiết này vốn chính là có. Phát triển tiếp theo tự nhiên là cũng dựa vào kịch bản Mary Sue mà thực hiện rồi. Tịch Yếm không những không tức giận, mà còn thay cô giải vây.
Cho nên Bách Nhạc cũng không lo lắng cho tình huống hiện tại, trong lúc mọi người còn đang nín thở xem phát triển, thì Bách Nhạc thậm chí còn một ngụm mà ăn xâu thịt vừa mới được nướng xong.
Giữa sân, Diệp Phi Phi sắc mặt tái nhợt, bất an mà cắn môi dưới, nhưng vẫn cưỡng bách mình phải bình tĩnh. Đối mặt với tầm mắt của mọi người, cô vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đứng thẳng lưng.
Tịch Yếm cúi đầu nhìn thoáng qua thảm lông bị tẩm ướt, sau đó lại ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh tử khí trầm trầm kia nhìn chằm chằm cô.
"Cô là do ai đưa vào?"
Diệp Phi Phi sắc mặt lại trắng thêm vài phần, cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi phạm sai, chính bản thân tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, anh không cần khó xử những người khác."
Nhìn thấy tình cảnh này, trái tim của Bách Nhạc cũng hơi nhấc lên, vì nhìn sắc mặt của Tịch Yếm thấy thế nào cũng không giống phát triển của phim thần tượng Mary Sue. Chẳng lẽ, cả cái này cũng đã xảy ra lệch lạc sao?
Tịch Yếm nghe nàng nói xong, không nóng không lạnh mà hơi cong khóe miệng: "Loại việc này không phải do cô nói miệng là được."
Sau khi nói xong, y liền hướng người phía sau nói: "Đuổi cô ta đi."
Bách Nhạc nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ, này lại đang nháo cái gì é, như thế nào đều không giống như trong trí nhớ của mình vậy.
Tịch Yếm hiển nhiên cũng không muốn tiếp tục lãng phí miệng lưỡi, cũng không mở miệng yêu cầu Diệp Phi Phi phải bồi thường quần áo quý giá cùng thảm lông. Y chỉ đưa tay đem thảm lông bị ướt ném sang một bên, sau đó lại từ bên người cô ta đi lướt qua.
Lúc đi ngang qua chỗ Bách Nhạc, tầm mắt của Tịch Yếm tinh chuẩn mà dừng ở trên người cậu, sau đó hơi nhấc tay làm một thủ thế, ý bảo người phía sau dừng lại.
"Bách tổng, lại gặp mặt."
Còn không kịp suy nghĩ, Bách Nhạc vừa nghe Tịch Yếm gọi mình là Bách tổng liền biết y nhất định đã điều tra qua mình. Nhưng không biết vì cái gì, khi nghe y gọi mình như vậy, cậu luôn cảm thấy có chút biệt nữu.
Mọi người cũng đều theo tầm mắt của Tịch Yếm mà nhìn về phía cậu, biểu tình có chút ngoài ý muốn. Bách Nhạc trong nháy mắt liền trở thành tâm điểm của sự chú ý đó, cậu có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, mơ hồ không rõ mà nói: "Thực trùng hợp nha."
Tịch Yếm cười cười, không rõ hỉ nộ: "Bách tổng đã quên những gì lần trước tôi đã nói sao?"
Nói cái gì? Không bao giờ xuất hiện ở trước mặt y?
Bách Nhạc trong lòng cười khổ, lần này tuyệt đối là ngoài ý muốn mà. Cậu nào có biết rằng, chẳng qua chỉ đến tham dự sinh nhật của bạn, lại sẽ gặp được y đâu.
"Tôi cũng không muốn đâu, nhưng lần này thật là vừa khéo mà."
"Tứ thúc, làm sao vậy? Ngài quen biết Bách ca sao?" Tiểu Chu Tử lòng hiếu kì đánh bại nỗi sợ hãi, liền liều mạng hỏi thử.
"Không quen biết."
"Không quen biết!"
Hai người trăm miệng một lời mà trả lời, nhưng so với ngữ khí bình tĩnh của Tịch Yếm, thì ngữ điệu đề cao lại có chút mất tự nhiên của Bách Nhạc, lại có vẻ hơi hơi khả nghi.
Chờ sau khi Tịch Yếm rời khỏi, Ngô Hoa mới chọt chọt Bách Nhạc còn đang ủ rũ cụp đuôi.
"Nhạc Nhạc, cậu như thế nào quen biết Tứ gia? Tôi nói cho cậu biết trước, người này thực không dễ chọc, cậu không có việc gì thì bớt ở trước mặt y lắc lư, với tính tình này của cậu thực dễ dàng đắc tội y, tốt nhất là cách y xa một chút."
Còn có thể quen biết như thế nào, là ở trên giường quen biết đi.
Bách Nhạc trên mặt thật mạnh mà thở dài một cái.
"Yên tâm đi, người như tôi rất tiếc mạng, lời cậu nói tôi sẽ chú ý."
Sau khi hai đại nhân vật rời đi, không khí ở hiện trường rõ ràng thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Nhạc Nhạc tiếp tục chơi đê."
"Không chơi." Bách Nhạc xua xua tay nói: "Không còn hứng thú, các cậu tự chơi đi."
Hiện tại trong đầu cậu rất lộn xộn, cho nên vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Diệp Phi Phi, lại chỉ thấy cô ở trong gió lạnh đứng một hồi. Sau đó liền thấy quản lí là một người đàn ông trung niên quát lớn nàng vài câu, giống như là đang muốn đuổi nàng đi.
Bách Nhạc nhíu nhíu mày, cậu cũng không biết trong tình huống hiện tại thì nên làm cái gì bây giờ. Lúc còn đang rối rắm, thì bỗng nhiên có một đám con gái vây quanh Diệp Phi Phi, cầm đầu chính là vị bạch phú mỹ ngồi cùng bàn nói chuyện kia, xem sắc mặt rõ ràng là người đến không có ý tốt.
Không phải, đây còn không phải là nữ chủ sao? Ác độc nữ phụ đã online tìm tra, vạn sự sẵn sàng chỉ còn thiếu mỗi gió đông, chính là chờ nam chủ ra mặt giải cứu cô, nhưng mà nam chủ, người đâu?
Bách Nhạc theo bản năng mà nhìn về phía biệt thự, ánh mắt của cậu thoáng qua lầu hai chợt thấy chỗ cửa sổ có một thân ảnh, giống như là đang nhìn về phía bên này, cậu tập trung nhìn kĩ, thân ảnh kia quả nhiên chính là Tịch Yếm.
Bởi vì khoảng cách quá xa, nên cậu cũng không thể thấy rõ thần sắc của y. Nhưng sau khi tầm mắt của hai người chạm nhau, thì vẫn là ý chí cầu sinh của Bách Nhạc mạnh hơn, cho nên cậu liền chủ động tránh đi.
Kế tiếp phải làm sao bây giờ? Y sẽ xuống dưới giải vây sao?
Đang lúc xuất thần, thì bỗng nhiên có tiếng rõ ràng của vật gì đó rơi xuống nước, đem cậu kéo về hiện thực. Thì ra trong lúc không để ý, Diệp Phi Phi bị bức lui đến bờ hồ bơi, lơ đãng một cái, dưới chân cũng vừa trợt, liền 'bùm' một tiếng mà té vào trong hồ.
"Cứu..."
Chỉ thấy cô không ngừng ho khan vì sặc nước, nhìn người trong hồ bơi còn đang chật vật giãy dụa, nữ sinh có vóc dáng cao kia còn trào phúng một câu "Nước cũng không sâu, không chết người được, cô giả bộ cái gì mà giả bộ."
Bách Nhạc trong lòng cũng có chút nôn nóng, nhưng cậu chờ cả nửa ngày mà vẫn không thấy Tịch Yếm ra tay, nên cuối cùng cậu vẫn đưa tay kéo Diệp Phi Phi một phen.
Tuy rằng sợ hãi làm giùm việc mà nam chủ cần làm, có thể khiến cho chuyện sau này thay đổi hay không, nhưng nhân mệnh quan thiên, cho nên cậu cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
"Tứ thúc, chú đang xem cái gì?"
Sau khi Chu Khôn sửa sang lại tư liệu trên máy tính xong, lại thấy Tịch Yếm uống thuốc rồi lại nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang xem cái gì. Cũng khó thấy được một mặt chuyên chú như vậy của y, cho nên không khỏi có chút tò mò mà hỏi.
Tịch Yếm thu hồi tầm mắt, môi cũng mím chặt thành một đường thẳng tắp, không nhanh không chậm mà nói: "Không có gì."
Chu Khôn hiển nhiên là không tin lời y nói, hắn cũng đi đến bên cửa sổ. Thư phòng có một cửa sổ sát đất rất lớn, bức màn còn được kéo đến hai bên buộc lại, cho nên có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả ở bên ngoài.
"Bách gia? Tôi nhớ rõ cậu ta có quan hệ rất tốt cùng với Chu Luật."
Tịch Yếm không có phản ứng gì.
Chu Khôn nhìn người ở cạnh hồ bơi, sau đó không để ý nói: "Thì ra còn là anh hùng cứu mỹ nhân."
Tịch Yếm trầm mặc không nói, ngón tay ở trên tay vịn xe lăn vô ý thức mà gõ gõ, phát ra tiếng vang có tiết tấu.
Chỉ nghe y trầm hạ thanh âm nói: "Ta cũng có chút để ý nữ sinh kia."
Chu Khôn cũng không chú ý tới chữ 'cũng' mà y vừa nói, mà chỉ bắt được trọng điểm ở phía sau. Mày của hắn nhíu lại, lộ ra biểu tình như đang suy tư.
"Ý của chú là bên kia..."
Tịch Yếm nâng tay ra hiệu cho hắn kết thúc ở đây, cắt ngang lời nói của hắn: "Động tĩnh bên kia thế nào?"
"An tĩnh được một đoạn thời gian, nhưng gần đây lại bắt đầu không an phận."
Tịch Yếm hơi hơi nhắm mắt, thanh âm mệt mỏi nói: "Khẩu vị của hắn cũng không khỏi quá lớn, nhưng mà như vậy cũng tốt, bớt được cho ta rất nhiều phiền toái."
Chu Khôn nói: "Nhưng mà lần trước lúc tôi đến nhà chính, thấy hắn đang nói cho lão gia tử, nói chú cũng đã đến lúc thành gia lập nghiệp, muốn thay chú tìm một người vợ hiền thích hợp với chú. Lão gia tử cũng đã đồng ý, còn nói phải an bài một buổi yến hội cho chú, để cho chú dễ bề chọn lựa."
Tịch Yếm chậm rãi mở mắt, lạnh lùng nói: "Xem ra hắn đã bắt đầu hoài nghi, muốn mượn lý do kết hôn này để xếp một người vào bên cạnh ta, là muốn nhìn xem đôi chân này của ta là thực sự phế đi hay chỉ là giả bộ."
Bên ngoài, ai mà không biết y chính là một kẻ tàn phế, không có khả năng khiến cho người khác sinh hạ người thừa kế. Mặc kệ y là què thật hay là què giả, chiêu này đối với vị nhị thúc kia của y đều không có chỗ xấu.
Nhưng thật sự què mới là tốt nhất, như vậy vị trí gia chủ này cả đời cũng đều không rơi xuống đầu của y. Còn nếu là giả què, thì chỉ cần người mà hắn an bài có đứa nhỏ, thì vị trí gia chủ này sẽ lập tức bỏ qua y, mà chuyển đến đứa nhỏ kia.
Kế tiếp, chỉ cần hắn lợi dụng mẹ của đứa bé để khống chế đứa bé còn nhỏ tuổi kia, thì toàn bộ Tịch gia, đã là vật nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Nhưng vị nhị thúc kia của y lại hao tổn nhiều công sức như vậy, cũng chỉ vì hắn thân là chi thứ, danh không chính ngôn không thuận. Chỉ cần dòng chính vẫn còn người, thì hắn cả đời cũng không có ngày được ra mặt.
Chu Khôn lại nói: "Nhưng chân của chú cũng không phải thực sự bị thương, tính toán của hắn xem như là thất bại."
Tịch Yếm lắc đầu: "Không thể thiếu cảnh giác, bọn họ chính là vì chân của ta có tàn tật, không có duyên với vị trí gia chủ này, cho nên mới thả lỏng cảnh giác đối với ta, lúc này ta mới có cơ hội để phát triển thế lực trong mấy năm nay."
Y từng bước từng bước đi được đến vị trí hôm nay, thì tâm tính cùng nhẫn nại của y đã không phải thứ mà người bình thường có thể so cùng.
Chu Khôn nhíu mày nói: "Vậy, biểu thúc sau khi giải quyết xong hắn thì định làm cái gì bây giờ? Đến lúc đó, chú khẳng định sẽ 'chữa khỏi' hai chân, cho dù vậy chú cũng không muốn kết hôn, không muốn có con sao?"
Tịch Yếm không biết nghĩ tới cái gì, biểu tình tối tăm mà nói: "Ta chán ghét trẻ con."
"Cái gì?"
"Trẻ con đều giống nhau, suy nghĩ không thấu, hơn nữa còn nói dối thành tánh."
Chu Khôn rốt cuộc bắt được trọng điểm: "... Nói dối?"
Nói dối cái gì?
Không phải, vừa rồi còn đang tốt à, như thế nào lập tức liền tức giận rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Tứ gia anh liền thừa nhận đi, anh như vậy nhớ thương người ta, chính là thèm thân mình người ta chớ gì [đầu chó].
Đáng thương cho Nhạc Nhạc vì tận đến bây giờ, cậu ấy vẫn còn không biết mình xuyên vào thế giới song song nào. Rốt cuộc, cậu ấy thẳng nam như vậy mà (gạch ngang), lại nói, sinh con văn hoàn toàn là ma quỷ văn.