Ở trên thuyền lắc lư lâu như vậy, cậu có thể chống đỡ tới hiện tại mới nôn đã là không tệ rồi. Hơn nữa, trong lòng cậu còn có chút may mắn không tên nữa. Nói cách khác nếu lúc nãy thực sự hôn nhau, thì cậu cũng không biết nên đối mặt với Tịch Yếm như thế nào nữa.
Bách Nhạc có chút ngượng ngùng dời đi tầm mắt, không dám đối diện với khuôn mặt của Tịch Yếm.
Tịch Yếm nhìn cậu trầm mặc ít nhất tới năm sáu giây, sau đó lại thở dài một hơi, giống như là đang khắc chế cảm xúc của mình vậy.
Hai người bỗng nhiên trở nên có chút xấu hổ, Bách Nhạc cho dù có lại trì độn thì cũng phát hiện không khí vừa rồi không thích hợp. Nhưng mà sau đó Tịch Yếm cũng không chủ động nhắc tới, cho nên cậu cũng thức thời mà không tiếp tục hỏi.
Đi ở trên biển không biết bao lâu, Bách Nhạc ở trên boong tàu rốt cuộc mới thấy được hình dáng mơ hồ của đảo nhỏ ở phía xa.
Em gái cậu ở bên cạnh còn hưng phấn hơn cả so với cậu nữa, chờ đến lúc lên bờ, chân đạp lên bờ cát trắng nhuyễn mịn, mới lôi kéo Bách Nhạc nói: "Anh hai, chúng ta có thể ở chỗ này chơi bao lâu vậy?"
Bách Nhạc cũng không biết thời gian cụ thể, cho nên liền quay đầu nhìn về phía Tịch Yếm, xung quanh còn có không ít người đang đánh giá phong cảnh trên đảo nữa.
"Các người sẽ về sớm hơn so với chúng tôi."
Bách Âm nghe thấy Tịch Yếm trả lời, làm mặt quỷ với Bách Nhạc: "Được nha, anh muốn ném bọn em để hưởng thụ thế giới hai người chứ gì."
Bách Nhạc làm như không nghe thấy, liền thẳng tắp mà đi về phía Tịch Yếm.
Trên đảo có một tòa biệt thự ngà voi lẳng lặng mà đứng, xung quanh là rừng mưa nhiệt đới. Lúc di chuyển, còn có thể thấy được rất nhiều các loại chim chưa từng gặp qua, bay ở trong rừng.
Ngoài biệt thự cũng có không ít phương tiện giải trí, thậm chí còn có phòng tập thể thao chuyên dụng. Trừ cái này ra còn có một thảm cỏ thật lớn nữa, những người khác thấy đều thương lượng muốn làm tiệc BBQ.
Bách Nhạc cũng muốn nếm thử thịt nướng, vì thế liền đi đến biệt thự thay quần áo trước. Sau khi thay âu phục ra xong, lại mặc vào áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, thì cậu rốt cuộc có cảm giác có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi.
Tịch Yếm đang ở trong phòng nhìn người khác hỗ trợ thu dọn phòng, Bí thư Hình cũng ở đây. Không biết hai người đang nói cái gì, mà sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.
"Tôi đi ra ngoài trước đây nha." Bách Nhạc nghĩ, trước khi đi ít nhất cũng phải thông báo cho người ta một tiếng mới được.
Không nghĩ tới Tịch Yếm vừa nghe xong, liền lập tức dừng nói chuyện với Bí thư Hình, "Em đi đâu?"
Bách Nhạc ngơ ngác nói: "Đi ăn thịt nướng ó."
Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, tuy rằng không ngăn lại cậu, nhưng mà lại thấp giọng căn dặn Bí thư Hình một câu. Sau đó, liền tùy tay cầm lấy áo khoác đang vắt ở trên ghế sô pha, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
"Anh cũng đi hở?"
Tịch Yếm gật gật đầu: "Không phải em muốn đi sao?"
Bách Nhạc một nghẹn, cảm thấy y hẳn là nghe không rõ lời mình nói. Cậu xác thật muốn đi, nhưng mà cũng không cần Tịch Yếm phải đi cùng cậu cơ mà.
Nhưng mà, cậu cũng chỉ dám chửi thầm ở trong lòng mà thôi. Nhìn Tịch Yếm đi trước, thì cậu vẫn là đuổi kịp theo bước chân của y.
Trên mặt cỏ đã tụ tập không ít khách khứa, Bách Nhạc vừa đến đã bị Tiểu Chu Tử giữ chặt. Biểu tình vốn đang cao hứng phấn chấn, thì ngay lúc nhìn thấy Tịch Yếm đi theo phía sau, trong nháy mắt liền biến thành vẻ mặt đau khổ, lắp bắp kêu một tiếng: "Tứ... Tứ thúc."
Tịch Yếm không nóng không lạnh gật gật đầu, sau đó một bên xắn ống tay áo lên, một bên lại hỏi Bách Nhạc: "Em muốn ăn cái gì?"
Bách Nhạc nhìn bên trái lại nhìn bên phải, đều cực kì khó có thể lấy hay bỏ, cuối cùng cố mà nói: "Thịt với hải sản đều lấy một chút đi."
Tịch Yếm ừ một tiếng, tùy tay gắp một khối thịt ba chỉ đặt ở trên giá nướng. Động tác của y cực kì lưu loát, cho dù là đang làm cái việc như nướng thịt này, thì cũng khiến người khác cảm thấy y không dính khói lửa phàm tục, giống như đôi tay duyên dáng kia không nên làm chuyện này mới đúng.
Tiểu Chu Tử ở một bên xem đến trợn mắt há hốc mồm, lén lút kéo Bách Nhạc đến một bên, tấm tắc nói: "Hiện tại, tôi có phải nên chính thức gọi cậu một tiếng Tứ thẩm rồi hay không hả?"
Bách Nhạc trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không nói cái gì.
"Cậu rốt cuộc là làm sao mà quen biết được với Tứ thúc của tôi vậy hả? Còn có làm sao cùng y... cái kia, mau nói cho tôi biết đi, tôi thật sự tò mò sắp chết rồi đây này."
Bách Nhạc giống như suy tư gì đó liền gật gật đầu, sau đó quay đầu gọi Tịch Yếm: "Cháu trai của anh muốn hỏi anh, rốt cuộc làm thế nào cùng tôi..."
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Tiểu Chu Tử bưng kín miệng, chỉ thấy hắn vẻ mặt kinh hoảng thất thố: "Suỵt! Cậu đang làm cái gì đó?"
Bách Nhạc âm trắc trắc nghiến răng nói: "Đang khiến cậu bớt tò mò đi đấy."
Tịch Yếm nhìn một màn này hơi hơi híp mắt, trầm giọng nói với Tiểu Chu Tử: "Cậu không đi tìm anh trai cậu sao?"
"Bây giờ đi liền đây." Tiểu Chu Tử ý chí cầu sinh rất mạnh liền nhanh chóng buông Bách Nhạc ra, lại vội vội vàng vàng mà nói.
Sau khi Tiểu Chu Tử chạy đi, Bách Nhạc cũng sửa sửa lại áo sơ mi bị kéo loạn của mình, rồi lại chạy đến bên cạnh Tịch Yếm ngoan ngoãn ngồi xổm chờ y nướng thịt chín.
"Thêm một chút muối nữa đi, khẩu vị của tôi lớn mà."
Tịch Yếm nhìn cậu một cái, ngữ khí nhàn nhạt: "Ăn nhiều muối không tốt đối với thân thể."
Bách Nhạc vốn dĩ muốn mở miệng phản bác lại y, nhưng tâm tư vừa chuyển, cậu mới không để mình bị đẩy vòng vòng đâu, đổi thành khổ nhục kế nói không chừng lại tốt hơn đấy nhỉ.
Vì thế cậu ảm đạm mà rũ mi, "Hiện tại tôi ăn uống rất không tốt, thật vất vả mới có chút thứ muốn ăn..."
Cuối cùng, cậu cũng không nói cho hết, chỉ là thở dài thật mạnh một cái.
Tịch Yếm mày nhíu chặt, nhìn cậu, tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Chỉ lần này thôi."
Trên mặt Bách Nhạc lập tức trời trong mây sáng, cười khà khà nói: "Biết, biết." Dù sao có lần đầu tiên, thì cũng không lo không có lần sau nữa rồi.
Tịch Yếm thấy tốc độ biến hóa sắc mặt của cậu cực nhanh, thì mày lại nhăn càng chặt, nhưng vẫn rắc thêm một chút muối vào
Bách Nhạc ngoan ngoãn ở một bên nhìn động tác trở thịt thuần thục của y, tất cả lực chú ý đều tập trung trên tay y, cảm thán nói: "Tay của anh thật trắng, còn thật đẹp mắt nữa ó."
Tịch Yếm tựa hồ rất phản cảm những lời này, nhưng mà y cũng không nói thêm cái gì.
Bách Nhạc cũng không có chú ý tới, nhìn màu da tái nhợt của y, bỗng nhiên nhớ tới một việc, lo lắng hỏi: "Đúng rồi, gần nhất anh còn uống thuốc sao?"
Động tác trên tay của Tịch Yếm hơi hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cậu: "Em làm sao biết được tôi đang uống thuốc?"
Bách Nhạc trong lòng hoảng loạn, mặt không đổi sắc nói: "Lúc trước, tôi không phải từng thích anh sao?"
Bây giờ cậu ở dưới sự rèn luyện của Tịch Yếm, đã luyện đến bản lĩnh trấn định, nói dối nhưng mặt hoàn toàn không đỏ tim không đập nhanh luôn rồi á.
Cũng may Tịch Yếm không truy cứu việc này, chỉ là đem trọng điểm đặt ở một chỗ khác, chỉ thấy trên mặt y thêm vài phần lạnh lẽo, "Lúc trước?"
Tuy rằng biết cậu đang nói dối, nhưng mà nghe được một câu như vậy vẫn khiến y có chút bực bội.
Bách Nhạc vừa thấy vẻ mặt của y liền biết việc lớn không tốt rồi, vội vàng cứu lại nói: "Anh có muốn ăn hay không, tôi nướng cho anh nhé, khác không nói chứ kỹ thuật nướng của tôi số 1 đấy."
Tịch Yếm nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu sau, sắc mặt mới hơi hoãn lại, "Không cần, em ngồi ở kia là được."
Bách Nhạc cầu mà không được, nghe lời gật gật đầu, sau đó nâng quai hàm ở một bên nhìn y.
"Anh, anh có thấy ba đâu không?" Trong tay Bách Âm cầm một xiên que nướng đến gần chỗ cậu, miệng ăn đến toàn là dầu mỡ.
Tịch Yếm thấy lại tới thêm một người nữa, trên tay đang xoay xiên thịt nướng lực độ cũng biến lớn hơn chút. Nước thịt chảy ra, rơi trên than lửa phát ra thanh âm xèo xèo.
Bách Âm không chú ý tới, liền dứt khoát ngồi ở bên cạnh Bách Nhạc, nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời, cắn một ngụm thịt nướng, lại cảm khái nói: "Không nghĩ tới, em còn trẻ tuổi như vậy đã làm cô cô rồi."
Cô dừng một chút, lại quay đầu hiếu kì nói: "Lại nói tiếp bé con là con trai hay là con gái, em muốn bị quần áo cho bé con nữa nha."
Bách Nhạc lắc đầu: "Khoảng năm tháng, là có thể đi làm siêu âm B để xác định giới tính rồi. Nhưng anh còn chưa đi nữa, chờ trở về lại đi khám xem sao."
Cậu cũng không để ý đến việc bé con là con trai hay con gái, hơn nữa nói thật cậu còn chưa từng ở chung với con nít bao giờ đâu. Lần trước ở viện phúc lợi tuy rằng làm không tệ, nhưng mà những đứa bé đó đều rất hiểu chuyện thông minh khiến người khác đau lòng.
Cho dù có là Tịch Yếm lạnh mặt đi chăng nữa, thì những đứa bé đó đều sẽ run run rẩy rẩy mà đi tiếp cận y, cho nên không có ý nghĩa tham khảo gì cả.
"Vậy, đã đặt tên cho bé con rồi sao?"
Bách Nhạc ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu, cậu xác thật còn chưa từng suy xét đến vấn đề này nữa luôn á.
Bách Âm tùy tay kéo kéo mấy cây cỏ nhỏ trên mặt đất, thấp giọng nói: "Vậy, sau khi kết hôn, anh liền phải dọn ra rồi sao?"
Sau khi cô nói xong còn không đợi Bách Nhạc trả lời, thì lại lẩm bẩm: "Cũng phải, chắc chắn là phải dọn ra ngoài ở rồi."
Bách Nhạc nhìn cô, thở dài, vỗ vỗ lưng cô: "Lại không phải không được gặp nhau nữa mà."
Bách Âm vành mắt đỏ hồng, có chút ủy khuất nói: "Nhưng em không nghĩ tới lại nhanh như vậy."
Cô ôm chặt Bách Nhạc, nhỏ giọng khóc nức nở.
Bách Nhạc có chút tay chân luống cuống, không ngừng vỗ lưng an ủi cô: "Đừng khóc mà, lớn như vậy còn khóc nhè nữa hả."
Dỗ cả nửa ngày, hì Bách Âm mới bị chọc cho nín khóc mà mỉm cười. Cô lại nhìn thoáng qua Tịch Yếm, cố tình vặn nhỏ âm lượng: "Anh, nếu y khi dễ anh, anh nhất định phải dọn về nhà nhé."
Bách Nhạc có chút dở khóc dở cười: "Yên tâm đi, y không đáng sợ giống như em tưởng vậy đâu."
"Lại đây một chút."
Bách Nhạc giật mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Tịch Yếm đang gọi mình, cậu đứng dậy đi về phía y, "Làm sao vậy nha?"
"Hỗ trợ một chút."
Tịch Yếm hơi hơi nâng cằm, ý bảo cậu giúp y lấy gia vị.
Bách Nhạc ngoan ngoãn mà cầm giúp, nhưng trong lòng lại chửi thầm, không phải vừa rồi còn nói cậu chỉ cần ngồi là được, không cần hỗ trợ sao?
Sau khi hỗ trợ lấy một lọ, không nghĩ tới còn có cái thứ hai. Không biết qua bao lâu, Tịch Yếm rốt cuộc mới gần như đại phát từ bi mà gật gật đầu, ý bảo không cần cậu cầm nữa.
Chờ cậu quay đầu nhìn lại, thì lại phát hiện Bách Âm sớm đã không còn thấy bóng người đâu nữa. Có thể là thấy chờ cậu nửa ngày cũng không xong, cho nên liền rời đi trước rồi.
"Xong rồi, em nếm thử đi."
Tịch Yếm cầm một xiên thịt nướng đưa cho cậu, nhàn nhạt nói: "Cẩn thận nóng, thổi trước một chút đi."
Bách Nhạc đang chuẩn bị gấp gáp mà ăn, nhưng nghe y nói như vậy liền ngoan ngoãn dừng miệng, thật cẩn thận mà thổi thổi một cái. Sau đó mới một ngụm cắn xuống, nước thịt văng khắp nơi, miệng toàn là hương thơm.
"Thủ nghệ của anh thật sự rất tuyệt đó nha." Bách Nhạc giơ ngón tay cái với y, trong miệng còn ngậm một miếng thịt, mơ hồ không rõ mà nói.
Tịch Yếm thần sắc nhàn nhạt nhìn bốn phía, những người còn lại đều đã tụ tập ở bên nhau, cũng không có người nào khác đi về phía bên này nữa.
Bách Nhạc đang ăn thì lại nghĩ tới cái gì, liền đưa miếng thịt hoàn chỉnh kia ra: "Anh không ăn sao?"
Tầm mắt của Tịch Yếm lại lần nữa dừng ở trên người cậu, hơi hơi nhấp môi mỏng: "Tôi không thích ăn thứ này."
Bách Nhạc nghĩ cũng phải, y còn nướng rất nhiều, nếu y muốn ăn thì sẽ tự mình lấy, nghĩ như vậy cậu cũng không quản Tịch Yếm nữa.
Tịch Yếm nhìn cậu giống như động vật nhỏ mà ôm xiên thịt nướng ngồi ở đó gặm, không biết vì sao y lại nghĩ tới hamster, nghĩ đến đây y lại hơi hơi cong lên khóe miệng.
"Anh nhìn tôi làm gì nha?" Bách Nhạc có chút tò mò mà sờ sờ mặt của mình.
Tịch Yếm không đổi sắc đưa tay thay cậu xoa xoa miệng: "Không có gì."
Bách Nhạc lại nghĩ lầm là mình ăn đầy miệng toàn là dầu mỡ, sắc mặt không khỏi đỏ lên, cảm thấy có chút xấu hổ é.
"Muốn đi dạo trên bờ biển một chút hay không?"
Bách Nhạc ăn xong một ngụm thịt nướng cuối cùng, lại sờ sờ cái bụng tròn vo, cảm thấy mình xác thực cần phải đi tản bộ tiêu thực một chút mới được.
"Đi thôi."
Hai người liền lướt qua mọi người đi về phía bờ biển. Bờ biển ở đây có cát trắng nhuyễn mịn, lúc này lại đúng vào hoàng hôn. Ánh nắng chiều nơi chân trời phảng phất như là muốn bốc cháy lên vậy, loang thành một tảng lớn lửa đỏ vàng kim.
Cây dừa bị gió thổi qua phát ra thanh âm sàn sạt, Bách Nhạc và Tịch Yếm hai người cùng nhau sóng vai đi trên bờ cát. Tuy rằng lẫn nhau đều không nói chuyện, nhưng mà Bách Nhạc lại cảm thấy cực kì yên lặng, một chút cũng đều không cảm giác được xấu hổ gì cả.
"Tên của hòn đảo này là gì vậy?" Cuối cùng, vẫn là Bách Nhạc nhịn không được đánh vỡ yên lặng, nhẹ giọng hỏi.
Tịch Yếm nhàn nhạt nói: "Đảo Nhật Nguyệt."
"Vì sao?"
Tịch Yếm đáp: "Bởi vì hình dạng của đảo này, giống như Mặt trời đang tựa sát vào Mặt trăng vậy."
"Ai đặt tên vậy?" Tuy rằng Bách Nhạc đã đoán được, nhưng mà vẫn giả bộ cười hỏi.
Tịch Yếm giật mình.
Bách Nhạc lại tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Anh ngồi xuống đi nè."
Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn là ngồi xuống bên cạnh cậu. Hai người nhìn sóng biển vỗ vào trên nham thạch, vỡ vụn thành bọt sóng tuyết trắng có chút thậm chí còn vỗ tới bên chân bọn họ nữa, phập phập phồng phồng, mang theo một trận rì rào.
"Tên của bé con, anh đã nghĩ kĩ rồi sao?" Bách Nhạc chống cằm, nghiêng đầu hỏi.
"Nhũ danh còn chưa nghĩ xong, nhưng đại danh thì nghĩ kĩ rồi."
"Là cái gì?" Bách Nhạc có chút tò mò.
Tịch Yếm quay đầu nhìn cậu, ánh mắt một sâu, ngữ khí trầm thấp, lại vô cớ mang theo một chút gì đó khác thường.
"Tịch Mộ Bạch."
Bách Nhạc không nghĩ tới y thật đúng là đã chuẩn bị, đối với tên này liền bình phẩm: "Mộ Bạch? Nghe cứ quái..."
Lời còn chưa nói xong, thì cậu lập tức dừng lại, thần sắc khiếp sợ mà nhìn Tịch Yếm.
Mộ Bạch, Mộ Bạch.
Không phải như cái ý tứ mà cậu đang nghĩ đó chứ?
Con ngươi Tịch Yếm không hề chớp mắt, mà nhìn chăm chú vào người trước mắt. Thấy cậu hoảng loạn cũng không mở miệng giải thích, mà lại chỉ cứ lẳng lặng nhìn cậu như vậy.
Bách Nhạc tâm ý hoảng loạn dời đi tầm mắt, sau tai hơi có chút nóng lên, còn may là sắc trời lúc này đã tối, cho nên mới nhìn không thấy sắc mặt ửng đỏ của cậu.
Thấy Tịch Yếm nhàn nhạt thu hồi tầm mắt rồi nhìn về phía biển rộng, Bách Nhạc lúc này mới hơi chút trấn định lại, lòng còn sợ hãi mà sờ lên ngực của mình.
Vì sao... Tim cậu lại đập nhanh như vậy chứ?