Trần Gia Bạch sợ muốn chết rồi.
Làm sao bây giờ?!
Tay cậu run rẩy, ấn mở đèn pin trên điện thoại.
"Hít..." đầu gối truyền đến đau đớn, làm cậu không chịu được hít một hơi.
Cậu muốn đứng lên, lại bởi vì đầu gối bị đau, thử mấy lần vẫn không thành công.
Tiếp đến trong nháy mắt, cậu cảm thấy lạnh cả người, tay chân cứng đờ, đồng thời, tay cầm di động thả ra, di động 'bộp' một tiếng rơi xuống đất.
Cậu định kêu lên, nhưng lại không phát được ra tiếng nào.
Cảm giác lạnh lẽo, như đang có gì đó mềm mại để ở trên khăn tắm cậu...
Khăn tắm được quấn chặt quanh hông mới bị chạm nhẹ vào đã bắt đầu có chút lỏng lẻo.
Muốn nói chuyện, muốn động đậy, phản kháng, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Giống như khi bị bóng đè, dù đang rất tỉnh táo, nhưng một ngón tay cũng không động đậy được.
Cảm nhận tiếp theo ngày càng rõ ràng, đồ vật lành lạnh đang vuốt ve bên hông lộ ra do khăn tắm bị lỏng...
Vài giây sau, đột nhiên, đèn sáng lên, trong phòng cũng dần dần ấm lại, thanh âm của TV lại tràn ngập toàn bộ không gian, phảng phất giống như cách một không gian.
Trần Gia Bạch mở to đôi mắt nai, ngồi ngốc tại chỗ, ngồi đến thẫn cả người ra.
Chờ đến khi hoàn hồn, vừa cúi đầu đã thấy, khăn tắm của mình đã tuột ra từ khi nào, nhìn không sót gì.
Hơn nữa cậu hơi quay đầu nhìn, thấy được bên trái eo của mình có thêm một dấu tay...
Trần Gia Bạch: Cái dm nhà nó...
Nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Có hơi hơi đau đớn, như là bị véo qua.
Đầu óc còn chưa phản ứng lại, chờ đến khi cậu ngồi yên trên mặt đất hai ba phút, mới thất tha thất thểu bò dậy, đầu gối đã sưng đỏ lên, không biết có bị thương đến xương cốt không.
Đứng lên, đối diện với gương của bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy.
Cậu chật vật cầm lấy khăn tắm quấn quanh hông lần nữa, đỡ tường đi vào phòng khách, trong đầu đã lung tung rối loạn, thời điểm đi đến phòng khách, cậu đang muốn tự an ủi bản thân một chút.
Lại thấy một hình ảnh làm cậu triệt để sợ hãi.
Dấu chân ướt sũng bắt đầu từ dưới chân cậu kéo dài ra ngoài, vết chân kéo đến tận trong phòng ngủ của cậu.
Da đầu tê dại, bởi vì chân cậu vừa vặn dẫm lên trên cái dấu chân, mà nhìn lớn nhỏ, tựa hồ giống với cái ở nghĩa địa công cộng...
So với chân cậu lớn hơn một khoảng.
"Ting ting ting ~~~"
Tiếng chuông di động ở tình huống cực kỳ không thích hợp vang lên, Trần Gia Bạch run rẩy tay, híp mắt nhìn qua thông báo trên màn hình.
May mắn, là Thiên Minh.
"Alo, Thiên Minh, làm sao vậy?"
Trần Gia Bạch không quan tâm cả người chưa được lau khô, cuộn đến trên sô pha, trong lúc nhất thời vì quá mức khẩn trương ngược lại là cái gì cũng đã quên làm.
"Cậu không sao chứ? Nghe thanh âm có chút không ổn."
"A, tôi khả năng có chút cảm, hôm nay ra ngoài đã quên mang khăn quàng cổ."
"Cậu tắm xong rồi sao?"
"Ừm."
"Tối mai tôi về thành phố S, có thể gặp mặt ăn bữa cơm không?"
Trần Gia Bạch qua loa trả lời: "Được."
"Vậy được, tối mai tôi sẽ đặt bàn trước rồi qua đón cậu."
"Được được..."
Thiên Minh ở đầu điện thoại bên kia, lời nói có chút do dự, Trần Gia Bạch hoàn toàn không phát hiện, bởi vì cậu hiện tại khẩn trương đến nỗi mỗi câu trả lời đều là theo phản xạ.
Cậu nhìn chằm chằm dấu chân, sợ đột nhiên từ trong phòng ngủ lại hiện một chuỗi dấu chân đi ra.
Thiên Minh: "Tôi có thể phát sóng trực tiếp sao?"
"Hả?"
"Quay khi ăn uống ấy."
"Có thể."
"Được rồi"
Thiên Minh giọng nói trở nên có chút nhẹ nhàng.
"Không gặp không về."
Cúp điện thoại, trên TV đang phát quảng cáo.
Trần Gia Bạch vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, cả người động cũng không dám động, cũng may bình thường cậu hay để một chiếc chăn ở trong ngăn tủ gần sô pha.
Đêm nay chắc chắn là không dám vào ngủ trong phòng, cậu lấy chăn ra, cuốn bản thân thành một cái bánh chưng, dựa sát vào trong góc sô pha cách phòng ngủ xa nhất.
Cậu không mặc gì cả, cả người trần trụi ở trong chăn, nhìn chằm chằm phòng ngủ đến nửa đêm 12 giờ rưỡi, thật sự đã quá mệt mỏi, trong TV lại bắt đầu quảng cáo, cậu thất thần một cái, nghiêng đầu ngủ mất.
Ngay khi cậu ngủ say, từ trong phòng ngủ lại hiện ra hai dấu chân.
Một luồng gió lạnh từ trong phòng ngủ thổi ra, hình ảnh trên TV đột nhiên chuyển biến, trên màn hình tràn ngập hình ảnh khi tuyết rơi.
Dấu chân không nhanh không chậm đi đến bên sô pha, đi qua TV, hình ảnh nháy mắt khôi phục quảng cáo.
Mà dấu chân dừng lại ở trước sô pha.
Thiếu niên đã ngủ say khẽ hé miệng, hơi nóng từ trong miệng nhỏ phả ra, dưới mắt phải nhắm chặt có một nốt ruồi nhạt màu, dù đã ngủ rồi, khóe miệng lại hơi cong, làm cho người tưởng rằng cậu đang nhàn nhạt cười, bởi vì sợ hãi, cuộn tròn cả người lại, lộ ra nửa cái chân, ngón chân cũng đang cuộn tròn, trắng nõn mượt mà ngón chân thoạt nhìn rất đáng yêu.
Đường cong ở cổ, cùng với chút đầu vai lộ ra ngoài chăn, phi thường mê người.
Một trận ồn ào, Trần Gia Bạch từ trong mộng tỉnh lại, bên tai là TV thanh âm, quảng cáo lợi ích thực phẩm chức năng nào đó, ngước mắt nhìn trần nhà, đôi mắt mông lung một tầng hơi nước, như là bộ dáng bị bắt nạt đến nóng nảy.
Hai con mắt có chút sưng đỏ, bỗng khụ một tiếng, phát hiện giọng nói cũng ách.
Xoa xoa đôi mắt, cảm thấy có chút khó chịu, mu bàn tay áp lên trán, nóng quá mà.
Cậu sờ soạng đứng dậy, lại ngồi phịch trở lại trên sô pha.
Đèn cùng TV cả đêm chưa tắt, TV bắt đầu chiếu phim truyền hình cổ trang, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua trên mặt đất, vệt nước thế mà đã biến mất toàn bộ, không lưu lại chút dấu vết.
Sáng sớm tỉnh dậy quá mức bình thường, làm cậu cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
Ánh mặt trời từ khe hở của mành chiếu vào, ánh nắng mùa đông làm người cảm thấy hết sức ấm áp, bên ngoài cũng truyền đến tiếng còi xe, phố xá sầm uất tràn đầy tiếng người.
Cố gắng ngồi dậy, lại sửng sốt nửa phút, mới đứng dậy đi rửa mặt, quần áo không ở gần đây, đành phải quấn khăn tắm.
Vốc lên một chút nước, nhanh chóng lau sạch mặt.
Dao cạo râu vốn có chút vô dụng để ở một bên, cậu nhìn kỹ một chút, cảm thấy có chút kỳ quái, dao cạo râu hẳn là ở tầng thứ ba trên giá, lúc này thế nhưng ở tầng thứ hai...?
Cậu xoa xoa mắt.
Nhớ lầm?
Rất nhanh cậu đã không chú ý đến dao cạo râu, trong gương, hai mắt sưng lên, khóe mắt đỏ ửng, ánh mắt mê ly, tóc hỗn độn, trần trụi nửa người trên, chỉ là ở trên vai cùng cổ đáng lẽ phải trơn bóng, trắng nõn, lại hiện lên rất nhiều vệt đỏ chói mắt.
Dùng tay sờ, không đau không ngứa.
"Dị ứng sao...?"
Cậu lấy ra di động định chụp một chút, đến lúc lại hỏi bác sĩ, có lẽ là tối hôm qua bị con gì đốt phải.
Nhưng mà di động cậu đã sập nguồn, hoàn toàn không còn chút pin nào.
Mang điện thoại đi sạc, Trần Gia Bạch kéo mành che ra, ánh mặt trời lấp đầy toàn bộ phòng, lúc này cậu mới có dũng khí tới gần phòng ngủ.
Bước vào phòng ngủ, đồ vật trong phòng không hề thay đổi, ngay cả chăn trên giường cậu quên gấp từ hôm qua cũng vẫn còn nguyên.
Thật giống như là một giấc mộng.