Vốn tưởng được nghĩ ngơi, nhưng giữa trưa đã bị cấp trên điện thoại nói cô tạm thời đi công tác, bởi vì là thư ký của người ta nên cũng phải phụ trách việc hằng ngày, cô bắt buộc phải đi theo.
Trước khi đi Lâm Tuấn còn lén hôn má cô, nói sẽ chờ cô trở về.
Có lẽ mọi chuyện không như mọng đợi, chiều hôm sau trở về nhà lại chỉ nghe được một tin từ miệng dì, Lâm Tuấn đã bỏ nhà đi, hỏi kỹ càng mới biết được tối hôm qua cãi nhau với bác Lâm một trận, sáng hôm sau bỏ đi.
Sinh hoạt ở Lâm gia từ nhỏ, so với người khác Mai Lăng hiểu rất rõ tình cảm giữa Lâm Tuấn và bác Lâm, người ngoài nhìn vào thấy hai cha con họ không hề nói chuyện với nhau, nhưng trong lòng Lâm Tuấn rất sợ cha mình, bác Lâm cũng rất dễ gần, ngày bình thường sẽ không dễ giận, rất tốt với cô.
Có thể bởi vì cô nên hai người mới thành như vậy, Lâm Tuấn rời nhà trốn đi còn bác Lâm lại trở về quân đội sống, không quan tâm đến đứa con của mình.
"Mai Lăng" Lộ Diêu đang ngồi bỗng nhiên đứng lên, cao hơn cô nữa cái đầu, trợn mắt nói: "Lâm Tuấn trốn đi có phải vì mày không?".
Lộ Diêu hét lên làm Mai Lăng ngây người, cô cảm nhận được khí lạnh từ trên người Lộ Diêu toát ra, chưa bao giờ cảm thấy lạnh như lúc này. Vấn đề của Lộ Diêu, cô biết trả lời như thế nào, Lâm Tuấn trốn đi, tuy nói không trực tiếp liên quan tới cô, nhưng cô chính là kẻ cầm đầu!
Thấy Mai Lăng không lên tiếng, Lộ Diêu cười khẩy.
"Haha, tao biết ngay là do mày, Mai Lăng, chẳng lẽ mày hại Sở Mộc Thân chưa đủ còn muốn hại luôn Lâm Tuấn sao?".
Sở Mộc Thân, nghe tên của hắn, tim của cô đột nhiên đau dữ dội, trước mắt là một người đầy máu, bên tai hắn ôn nhu gọi tên cô, và nói lên những lời yêu thương.
Sở Mộc Thân là bạn cùng lớp của Lâm Tuấn năm cấp 3, cũng là anh em tốt nhất của Lâm Tuấn.
Lần đầu tiên Mai Lăng gặp Sở Mộc Thân là lúc cô học toán quá kém nên Lâm Tuấn nhờ hắn giúp cô, Sở Mộc Thân là người học toán giỏi nhất lớp nhất trường.
Thời gian ba tháng nghỉ hè ngắn ngủi, mỗi ngày đều học bài với Sở Mộc Thân.
Ba tháng này, bọn họ cùng đọc sách, cùng làm bài tập, cùng nhau chơi đùa, thời gian trôi qua vô cùng vui vẻ.
Sau khi kết thúc ba tháng hè, Mai Lăng nghe được một tin từ Lộ Diêu.
Lăng nhi mày có biết Sở Mộc Thân yêu mày rồi không.
Khi đó Mai Lăng vẫn rất ngây thơ về tình yêu, tuy nhiên trong nội tâm vẫn luôn biết mình muốn gả cho Lâm Tuấn, nhưng cô cũng vui mừng vì được anh đẹp trai yêu thích.
Cô lại không biết rằng vì thế mà Sở Mộc Thân sắp mất mạng, xay chuyển vận mệnh cả đời hắn.
"Sở Mộc Thân, em nghe Diêu Diêu nói, anh thích em, là thật hay giả?" Sau giờ học, Mai Lăng chạy thật nhanh chặn trước người Sở Mộc Thân, hỏi.
Sở Mộc Thân một người anh tuấn, tỏa nắng ôn nhu cười: "Lăng nhi, em cảm thấy thật hay không?".
"Quá giả, đây không giống như Diêu Diêu nói" Giờ phút này Mai Lăng lại biến thành tiểu cô nương, mím môi, ngẩng đầu lên, trông rất dễ thương, hận không thể ôm cô vào lòng.
"Haha, nói như vậy Lăng nhi không có một chút tự tin về mình sao".
"Hừ, ai nói em không có" Mai Lăng bị kích thích càng không phục.
Khi cô đang ôm mặt, đôi môi mỏng chạm vào đôi môi hồng cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô.
Cô gái ngay lập tức ngượng ngùng, đôi má nổi lên đỏ ửng: "Ngươi, ngươi, khi dễ người!".
Còn không quên nhìn xung quanh, may mắn các lớp trên tan học khá trễ, việc học muộn vào buổi tối các lớp dưới đã được thực hiện, nhưng Sở Mộc Thân có giấy phép đặc biệt không cần phải học buổi tối nên việc bọn họ làm từ nãy giờ không có người thấy.
Sở Mộc Thân cười nhẹ, nhìn thân hình vội vàng rời đi cũng không có chạy theo.
Không có tường nào gió không lọt qua được, dù một màn tối hôm qua không ai nhìn thấy, nhưng việc Sở Mộc Thân thích cô đã truyền khắp trường, dĩ nhiên cũng truyền đến tai Lâm Tuấn.
Đây cũng là lý do Sở Mộc Thân bị đánh, nhưng Mai Lăng vẫn không biết, năm đó tại sao Sở Mộc Thân lại bị người khác đánh thành như vậy, ngay cả sức lực để thi đại học cũng không có, Sở gia lập tức rời khỏi thành phố A, từ nay về sau không ai biết được tung tích của Sở Mộc Thân.
Thời gian có lẽ là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương, nếu không phải Lộ Diêu lại nhắc tới, cô đã đem nó lãng quên.
Trong trường, Sở Mộc Thân luôn thích nàng hơn so với những nữ sinh bình thường, hơn nữa còn có một người khác trong trường chính là Lâm Tuấn, luôn che chở cho Mai Lăng, người có ý dĩ nhiên không thích cô, người muốn hại cô ngày càng nhiều, nhưng Mai Lăng vẫn không biết, cho đến một buổi tôi kia, Lâm Tuấn có việc nên về sớm, cô lại không kêu tài xế tới đón, lại để cho.. những người kia có cơ hội hại cô.