Tần Mặc có chút sốt ruột, quay sang hỏi Trần Mộng Nhiên:
-Nhiên, em có chắc là đá em chọn có giá trị lớn hơn cô ta không vậy?
-Đương nhiên là lớn hơn rồi. Em ra tay còn có thể có sai sót gì sao? Đến lượt chúng ta rồi đó. Mở đá đi.
Sau khi Triều Ca và Bắc Minh Dực mở ra được Xanh Lục Đế Vương, mọi người đã cảm thấy ngoài mong đợi rồi, vậy nên họ cũng không quan tâm đến đợt mở đá này của Trần Mộng Nhiên.
Cô ta hừ lạnh.
Một lũ nông cạn.
Trần Mộng Nhiên cùng Tần Mặc chậm rãi bước xuống khán đài.
Cô ta muốn trực tiếp chứng kiến kết quả đá.
Vừa hay đi qua chỗ của Triều Ca và Bắc Minh Dực.
Hai bên nhìn nhau, trong không khí phảng phất mùi thuốc súng.
Trần Mộng Nhiên nhìn Triều Ca nở nụ cười quý phái, cất giọng khiêu khích:
-Diệp tiểu thư, cô có hứng thú làm một vụ cược không?
Triều Ca cũng mỉm cười nhìn cô ta, nét cười có mấy phần khinh thường lộ rõ.
-Cô có gì quý giá để đặt cược đâu chứ? Dựa vào đâu muốn tôi tham gia?
-Hừ. Cô đúng là càng ngày càng kiêu ngạo đấy. Được rồi. Nếu như lát nữa tôi mở đá có thể mở ra được loại đá có giá trị hơn cả của cô, tôi muốn cả ba viên đá cô đã mở.
-Ồ, nếu cô thua?
-Nếu tôi thua, tôi sẽ tặng cô cả ba viên đá tôi mở được và thêm tiền vốn cô bỏ ra mua.
-Ha, cược có một chút như vậy thôi sao? Trần tiểu thư làm tôi thất vọng quá đấy.
-Vậy cô còn muốn gì nữa chứ?
-Hmmm... Tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều đâu, năm trăm vạn thì sao?
Trần Mộng Nhiên biểu cảm trong phút chốc trở nên khó coi:
-Diệp Thiên Thu! Cô đòi hỏi quá đáng rồi đó!
-Hửm? Có gì quá đáng đâu chứ? Còn chưa bằng giá trị của một viên Xanh Lục Đế Vương nữa. Sao thế? Cô không muốn cược nữa à?
Trần Mộng Nhiên có chút do dự. Thế nhưng cuối cùng vẫn tin tưởng vào trí nhớ của bản thân, đồng ý cược.
-Cược thì cược. Diệp tiểu thư nhất định đừng hối hận nhé!
Sau đó Trần Mộng Nhiên cùng Tần Mặc rời đi. Bắc Minh Dực có chút lo lắng hỏi Triều Ca:
-Thiên Thu, mặc dù chúng ta mở ra Xanh lục Đế Vương nhưng mà...cược thế này...
-Không sao, chúng ta tuyệt đối không thua đâu.
Không thua kém gì Triều Ca, hai viên đá đầu tiên Trần Mộng nhiên mở ra là Phỉ Thúy và Hổ Phách. Chất đá đều rất tốt. Kích thước cũng lớn.
Mọi người vì vậy mà cũng nhanh chóng hướng sự chú ý đến cô ta.
Còn một viên đá cuối cùng nữa. Còn là một viên đá rất lớn.
Mọi người trên khán đài hồi hộp chờ đợi kết quả.
Trần Mộng Nhiên không hổ là nữ chính, bàn tay vàng thật sự không thể xem thường. Vậy mà lại tiếp tục là một Xanh Lục Đế Vương, loại pha lê.
-Trời đất ơi! Vậy mà lại là Xanh Lục Đế Vương!
-Liên tiếp hai người lấy được xanh lục Đế Vương rồi!
-A! Đó không phải là Tần tổng sao?!
-Cố gái bên cạnh hình như là đại tiểu thư Trần gia đó!
-Thật may mắn! Mà hình như viên này còn to hơn cả viên của Diệp tiểu thư và Bắc Minh gia chủ thì phải...
-Đúng thật!
Trần Mộng Nhiên nở nụ cười đắc chí nhìn về phía Triều Ca.
Từ Thanh Diễn cũng khá bất ngờ. Viên Xanh Lục Đế Vương này thật sự quá lớn rồi, có thể có giá trị liên thành.
Trần Mộng Nhiên cũng không kiêng nể gì, cô ta trực tiếp muốn gọi Triều Ca xuống "chung vui":
-Diệp tiểu thư, cô có hứng thú xuống đây xem cùng tôi không?
Triều Ca cũng không do dự đi xuống. Bắc Minh Dực cũng đi theo cô. Còn thì thầm:
-Không sao, chỉ là chút tiền cược thôi. Bắc Minh gia không thiếu.
Triều Ca cười tươi không đáp.
-Chúc mừng Trần tiểu thư nha. Kiểu này tôi thật sự được lợi lớn rồi.
Trần Mộng Nhiên khinh thường nói:
-Diệp tiểu thư không cần phải gắng gượng. Chỉ là một vụ cược nhỏ thôi, không mất mặt thế đâu.
-Trần tiểu thư nhớ lấy lời này nhé.
Triều Ca không nói hai lời liền đến chạm vào viên đá Xanh Lục Đế Vương của Trần Mộng Nhiên, còn nâng lên thử một chút:
-Trần tiểu thư này, viên đá của cô có chút nhẹ nhỉ?
-Diệp tiểu thư muốn nói gì cứ việc nói thẳng.
Trần Mộng Nhiên tuyệt đối tin tưởng lựa chọn của mình. Triều Ca càng cười tươi hơn:
-Tôi muốn nói là, trong viên đá này, có rất nhiều tạp chất.
Trần Mộng Nhiên nhíu mày:
-Cô dựa vào đâu mà dám nói như vậy?
-Dựa vào việc nó tuy to hơn nhưng so với đá của tôi lại có trọng lượng nhỏ hơn.
Từ Thanh Diễn ở bên cạnh mới chen vào:
-Nếu muốn kiểm chứng, Từ gia có thể mời một chuyên gia đến đo độ tinh khiết và tạp chất cũng như định giá cho mọi người.
Trần Mộng Nhiên gật đầu:
-Làm phiền anh.
Cô ta không tin viên đá này lại có nhiều tạp chất.
Kiếp trước người mở được nó không phải chính là Diệp Thiên Thu luôn sao? Cô ta mở ra hoàn toàn không có vấn đề gì cả mà?
Lát sau thật sự có một chuyên gia đến xem đá cho họ. Mất gần hai mươi phút mới có kết quả:
-Cái này...Từ thiếu à...tôi cảm thấy cả hai viên đều có mức độ tinh khiết cao...
Trần Mộng Nhiên lập tức nở nụ cười tự tin.
-Diệp tiểu thư, cô nghe thấy rồi chứ? Viên của tôi hoàn toàn không nhiều tạp chất như cô nói.
-Người ta còn chưa nói hết mà. Cô vội gì chứ? Sợ tôi thắng sao?
Quả nhiên sau đó vị chuyên gia nói tiếp:
-Nhưng mà viên thứ hai quá lớn, tôi không thể xem hết được. Nếu muốn xem thật kĩ chỉ có cách tách đá để xem bên trong.
Triều Ca quay sang nhìn Trần Mộng Nhiên:
-Ý của cô như thế nào vậy Trần tiểu thư?
-Hừ, cứ việc cắt đá ra, tôi không ngại.
Triều Ca tươi cười rút từ đâu ra một con dao. Trực tiếp đến cạnh bàn, làm một vài thao tác đơn giản đã cắt đôi được viên đá tỏng sự ngỡ ngàng của mọi người.
Quả nhiên là người hắc đạo a! Nét cắt quá sắc sảo!
Đá vừa được mở ra liền có thể thấy rõ bên trong.
Trái ngược với phần ngoài sáng long lanh không thấy tạp chất, bên trong là một đống chấm đen to nhỏ, mắt thường cũng có thể nhìn rõ.
Lần này không cần đến chuyên gia, mọi người đều biết được đáp án.
-Tiếc thật, không ngờ bên trong lại bị như vậy a!
-Viên đá này coi như bỏ rồi.
-Tôi biết mà, làm sao có chuyện hai viên đá Xanh Lục Đế Vương liên tiếp xuất hiện trong một ngày chứ?!
Trần Mộng Nhiên như không thể tin vào mắt mình:
-Sao lại có thể như vậy được chứ?!
Cô ta lao đến cầm lên xem. Nhưng càng xem lại càng thấy khó chịu hơn.
Thật sự là có rất nhiều tạp chất.
Triều Ca ở đằng sau cười đến vui vẻ:
-Vậy nhé Trần tiểu thư, vụ cược của chúng ta, cô nói thế nào thì cứ làm như vậy nhé.
Cô còn tốt bụng đến vỗ vai Trần Mộng Nhiên an ủi:
-Như cô nói đó, chỉ là một vụ cược nhỏ, không mất mặt mà.
Trần Mộng Nhiên siết nắm đấm, cắn chặt môi.
Diệp Thiên Thu! Hôm nay tôi nhất định không tha cho cô!
*Góc Hệ Thống:
Tác giả: Hmm, nhiều lúc ta thật không biết mọi người thích nhân vật chính có buff tung tóe, bàn tay vàng siêu khủng hay là buff vừa phải nữa. Thật mệt tâm.
Triều Ca: Mặc kệ, ta chỉ muốn bàng tay vàng lớn.
Hệ Thống: Buff quá lớn là sẽ giảm giá trị nghệ thuật của tác phẩm đó!
Triều Ca: Tại sao ngươi lại đòi hỏi giá trị nghệ thuật ở một tác phẩm văn học mạng đọc giải trí, hoàn toàn không có giá tị thương mại chứ?
Tác giả: Quá hợp lí!
Hệ Thống: ... Mấy người lại hùa nhau bắt nạt tôi. Giận hết sức mà!