Vừa nhắc đến làm chuyện xấu thì Trần Mộng Nhiên đã chậm rãi bước đến chỗ Triều Ca. Cô ta mặc chiếc váy xẻ tà màu đỏ rực kiều diễm xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn. Gương mặt vốn xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ càng trở nên hút hồn hơn. Môi nở nụ cười tự tin.
Triều Ca cũng vui vẻ đáp lại.
Nữ chính ăn mặc nổi bật như này vừa vặn làm chuyện tối nay thêm đặc sắc nha.
-Diệp Thiên Thu, đây đã là ngày cuối cùng của năm học rồi. Ân oán hay chuyện cũ gì đấy đều bỏ qua hết đi. Tương lai hai gia tộc chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác mà.
Nói rồi cô ta cầm li nước hoa quả bên cạnh đưa đến trước mặt Triều Ca, tỏ ý muốn mời cô uống.
Hầy, sao lúc nào cũng phải diễn làm hòa trước rồi dụ dỗ uống thuốc độc thế nhở? Không thể đổi motip sao? Nhạt nhẽo quá rồi.
Triều Ca diễn cũng không thèm diễn. Trực tiếp hất tay Trần Mộng Nhiên ra làm nước hoa quả đổ lên người cô ta làm ướt một mảng.
-Trần tiểu thư không cần phải cố tỏ vẻ làm gì. Tâm ý của cô tôi đều hiểu mà. Nước gì đấy cô tự uống đi, đừng hãm hại tôi.
Trần Mộng Nhiên có chút chột dạ nhưng cô ta không hề nao núng. Ủy khuất nói:
-Nếu Diệp tiểu thư không thấy thoải mái thì thôi vậy. Thành thật xin lỗi, là tôi làm phiền cô.
Vừa đúng lúc có một cậu thanh niên lao ra đứng chắn trước Trần Mộng Nhiên. Tức giận nói với Triều Ca:
-Diệp Thiên Thu, cô đừng có không biết điều. Nhiên tỷ đã có ý tốt, cô không tiếp nhận thì thôi sao còn làm thế?! Giáo dưỡng của Diệp gia cô đều vứt cho chó ăn rồi à?
Triều Ca nhìn cậu ta khinh thường tột cùng. Xem ra đây chính là nam nhân thứ tư trong dàn hậu cung của nữ chính - học đệ đáng yêu khối dưới, Vũ Tử Hạo.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy cái thiết lập kịch bản này quá vô lí đi. Một học đệ khối dưới tự dưng đến tham gia tiệc chia tay trường của học sinh cuối cấp. Không thể hiểu nổi.
Hệ Thống mau ra xem thất bại của Chủ Nhân ngươi này!
< Ký chủ, đấy là do cô không đọc kĩ a! Vũ Tử Hạo là hội trưởng hội học sinh, thay mặt cho hội đến tổ chức tiệc, đương nhiên là phải có mặt rồi!>
Lí do quá là gượng ép. Không hổ là chủ nào tớ nấy, não tàn như nhau.
<...> Mặc kệ Ký chủ, cô cứ chê kịch bản đi, trở về Bản Hệ Thống liền hạ điểm nhân phẩm của cô!
Triều Ca vốn định mặc kệ cái cặp này, lượn đi chơi chỗ khác nhưng Bắc Minh Dực lại tới, bật chế độ sát thần uy hiếp Vũ Tử Hạo:
-Vũ học đệ, người không có tư cách nói chuyện giáo dưỡng ở đây là cậu đấy. Muốn trải nghiệm chút "giáo dưỡng" của tôi không?
Vũ Tử Hạo lập tức lùi về sau. Gan cậu ta còn chưa lớn tới mức đi chọc vào hắc đạo đâu.
-Nhiên tỷ, chúng ta đi trước, mặc kệ bọn họ.
Trần Mộng Nhiên có chút thất vọng nhưng cuối cùng vẫn cùng Vũ Tử Hạo rời đi.
Bắc Minh Dực quay sang nhìn Triều Ca, trên mặt chỉ viết mấy chữ: Mau khen tôi đi!
Cô chỉ cười không nói thêm gì nữa.
Khen ngươi một chút ngươi liền muốn lên trời, nhất định không được khen.
< Ký chủ cô quá là không có tình người!>
Một cái Hệ Thống người không ra người, quỷ không ra quỷ thì không có tư cách nói chuyện tình người nhé.
<...> Bản Hệ Thống tổn thương rồi, Bản Hệ Thống muốn offline.
Bắc Minh Dực vẫn không bỏ cuộc:
-Diệp Thiên Thu, cậu có muốn tôi giúp cậu chỉnh đốn Trần Mộng Nhiên không?
-Huh? Cậu có ý tưởng gì à?
Thú thật là cô tạm thời chưa kịp nghĩ ra cái gì để trả thù nữ chính. Dạo này thật cạn ý tưởng quá mà. Làm nặng quá thì sợ cô ta bỏ chạy mà làm nhẹ quá thì lại chẳng có ý nghĩa gì.
Thật đau đầu. Muốn đổi sang trò chơi nào không dùng não quá.
< Ký chủ cô dám coi đây là trò chơi hả?>
Chứ không phải sao?
<...> Tồn tại là đau đớn mà. Lần này Bản Hệ Thống quyết phải offline dài hạn!
Bắc Minh Dực vui vẻ nói ý tưởng cho cô. Triều Ca nghe xong liền thở dài.
Sao cái thế giới này chỉ có mỗi cái ý tưởng trả thù là bỏ thuốc rồi quay lại cảnh nóng thế? Không thể đổi mới một chút sao?
Nhưng mà lười quá, thôi cậu thích sao thì làm vậy đi.
-Đối tượng cậu nhắm tới là ai?
-Ngẫu nhiên thôi. Ai đến trước thì được vậy. Đến sau đứng nhìn là được.
Bắc Minh Dực cười đến vui vẻ. Triều Ca đưa tay vỗ đầu cậu ta.
Thiếu niên, cái ý tưởng đen tối như này thật không phù hợp chút nào đâu.
Mặc kệ đi, ta thích.
Bắc Minh Dực được khen càng vui vẻ gấp bội.
Và thế là hai người thoải mái ngồi chờ đợi kết quả "bốc thăm trúng thưởng này".
Trần Mộng Nhiên, chúc cô may mắn.
Lúc này cô ta đang trong phòng khách sạn thay quần áo, tự nhiên không chút phòng bị. Thay được nửa chừng liền bị một người đàn ông ôm từ đằng sau. Trần Mộng Nhiên sợ hãi giãy giụa nhưng người đàn ông này quá cao lớn. Cô ta càng giãy giụa càng bị ôm chặt hơn. Hắn liền nhân cơ hội cúi xuống, để lại trên cổ Trần Mộng Nhiên một dấu hôn to đùng. Cô ta như muốn bật khóc.
-Tần Mặc, buông tôi ra!
-Trần tiểu thư, cô quên rằng cô đã hứa gì rồi sao?
Mở khóa nam phụ thứ năm - Tần Mặc, bá đạo tổng tài phúc hắc chiếm hữu. Trong nguyên tác, Trần Mộng Nhiên có thể lật đó Diệp gia đễ dàng như vậy ngoài sự trợ giúp từ Giang gia còn có cả Tần gia. Đặc biệt là từ người đàn ông quyền lực này, Tần gia chủ đồng thời cũng là người đứng đầu Tần thị. Cũng tương tự như những truyện ngôn tình tổng tài khác, nữ chính vì trả thù mà ký với tổng tài một cái hợp đồng. Điều kiện trao đổi chính là thân xác. Còn về tại sao anh ta lại ở đây thì chính là do "Định luật vạn vật hấp dẫn của Nữ Chính" thôi. Nói đơn giản là ở đâu có nữ chính, tất cả nhân vật chính phụ đều sẽ qui tụ lại.
Trở lại với thực tại. Trần Mộng Nhiên yếu ớt trả lời Tần Mặc:
-Tôi không quên nhưng bây giờ thật sự không phải lúc.
Tần Mặc nghe được giọng nói đó lại càng cao hứng hơn. Hắn tiếp tục ôm chặt cô ta:
-Tôi cảm thấy bây giờ chính là thời điểm tuyệt vời nhất, vừa vặn có thể công khai Trần Mộng Nhiên cô là người của tôi. Không tốt sao? Hay cô lo sợ những thằng khác biết chuyện sẽ rời bỏ cô?
Nói đến câu sau Tần Mặc liền ép Trần Mộng Nhiên quay người lại, mặt đối mặt với hắn. Không hề nương tay bóp cằm cô ta kéo lên gần hắn.
Trần Mộng Nhiên đau đến bật khóc. Mà biểu cảm này lại lại càng khiến Tần Mặc điên hơn. Hắn gằn giọng:
-Trần Mộng Nhiên, tôi nói cho cô biết, một khi cô đã là người của tôi thì đừng hòng tơ tưởng đến thằng khác. Nếu không hậu quả cô không lãnh nổi đâu.
Sau đó liền thô bạo đè cô ta xuống. Kế đến là một trận mây mưa kéo dài.
Vũ Tử Hạo đứng chờ ở bên ngoài gần hai tiếng đồng hồ đã bắt đầu lo lắng sốt ruột. Cậu ta liên tục gọi tên Trần Mộng Nhiên ở bên ngoài nhưng có lẽ do hiệu quả cách âm quá tốt nên bên trong không nghe được gì. Cuối cùng Vũ Tư Hạo vẫn gọi người đến phá cửa phòng. Triều Ca và Bắc Minh Dực âm thầm quan sát nãy giờ cũng ý thức được thời cơ đã đến, không quên dùng chút thủ đoạn gọi thêm người đến. Vừa phá cửa xong thì lượng người đứng trước cửa cũng đã rất đông rồi.
Mở cửa ra là cảnh tượng nóng bỏng mắt người nhìn. Trần Mộng Nhiên đang mơ màng thấy bên ngoài đông người như vậy cũng bị dọa sợ đến hét lên. Tần Mặc phản ứng nhanh hơn , kéo chăn trùm kín người cô ta. Sát khí đằng đằng quát:
-Cút hết ra ngoài cho tôi!
Nhân viên bị anh ta dọa sợ liền ngay lập tức đóng cửa lại. Cả quá trình kéo dài chưa đến năm phút.
Đóng cửa lại bên ngoài liền bùng nổ.
-Trời ạ! Đó không phải là Trần Mộng Nhiên sao? Ngay giữa buổi tiệc cuối năm làm chuyện đó?! Cô ta không thấy xấu hổ à!
-Người đàn ông đó là ai vậy? Tôi thấy rất quen luôn.
-Chứ còn gì nữa? Là Tần Mặc, người đứng đầu Tần gia đó!
-Trần Mộng Nhiên khủng khiếp thật sự đấy. Hết Giang Thần đến Từ Phong, còn có Vũ Tử Hạo. Bây giờ là Tần Mặc.
-Tiểu thư danh giá gì chứ?! Rõ ràng là một con hồ li tinh mà!
Triều Ca cùng Bắc Minh Dực đứng ngoài quan sát, thấp giọng trao đổi.
-Cô ta vậy mà lại bốc trúng phải Tần Mặc. Tôi còn nghĩ là Giang Thần hay Vũ Tử Hạo chứ. Không biết là may hay xui nữa.
-Nói mới nhớ, hình như tôi không thấy Giang Thần đâu hết, rõ ràng là tôi đã gọi cậu ta đến từ sớm rồi mà. Hơn nữa đây là phòng 301, phòng mà tôi sắp đặt là 302 cơ...
Triều Ca như không tin được nhìn Bắc Minh Dực.
-Cậu biết không? Nãy tôi rảnh quá đã gọi Vân Lạc đến phòng 302 xem kịch đấy.
-Ặc, vậy khả năng phòng 302 là...
*Góc Hệ Thống:
Tác giả: Dạo này ta cảm thấy rất trầm cảm...
Hệ Thống: Thôi đừng có nói xạo nữa. Bản Hệ Thống mới trầm cảm đây! Suốt ngày bị Ký Chủ bắt nạt, thật khổ tâm muốn chết.
Triều Ca: Ta chưa từng gặp một cái Hệ Thống nào suốt ngày kể khổ như ngươi. Thật quá vô dụng.
Hệ Thống: Còn không phải tại cô sao???
Tác giả: Thôi mà, mọi người đều là độc nhất vô nhị đó!
Tư Ý Hiên: Mấy người có chắc mình đang nói về cùng một chủ đề không vậy?!
Tác giả: Mặc kệ chứ, truyện của ta là độc nhất vô nhị! Không có đạo nhé!