Trần Mộng Nhiên dè chừng bước gần đến nhà kho. Khung cảnh cũ kĩ lại có chút u ám đáng sợ. Lúc này đã gần sáu giờ chiều rồi, trời bắt đầu tối. Tiếng bước chân đạp trên cỏ dại của cô ta càng rõ ràng.
Trong nhà kho còn phát ra tiếng gì rất nhỏ. Trần Mộng Nhiên không khỏi sởn da gà. Cô ta vịn vào một cây cột có vẻ vững chắc ở nhà kho. Lớn tiếng nói:
“Tôi đến rồi đây.”
Trần Mộng Nhiên chờ mấy giây không thấy ai đáp lời. Cô ta lại lớn gan hơn một chút chậm rãi đến bên cạnh cửa nhà kho, khẽ đẩy nó nghó vào trong.
Trần Mộng Nhiên chưa kịp nhìn thì đã bị đẩy ngã từ đằng sau. Cô ta bất ngờ hét lên một tiếng, lấn át cả tiếng khóa cửa. Rất may mắn, thân thể lại không tiếp xúc với vật gì cứng rắn, không bị thương. Chỉ là trên sàn nhà kho có thứ gì đó rất trơn, lại còn mềm...
Và...chúng còn chuyển động nữa?
“Cái gì thế này?”
Cô ta tìm cách chống tay đứng dậy, nhưng khắp nơi đều là sinh vật trơn trượt đó. Trần Mộng Nhiên hoảng loạn sợ hãi, cố gắng đứng lên mấy lần cũng không được.
Đến lúc này, cô ta mới nhận ra những sinh vật đó còn không ngừng leo lên người cô ta.
Trần Mộng Nhiên bật khóc sợ hãi.
“Đây...đây là rắn sao?”
Cô ta điên cuồng gào thét kêu cứu. Giọng vô cùng thảm thương. Đáng tiếc nhà kho cũ này cái gì cũng không tốt, chỉ có cách âm là siêu tốt.
Triều Ca đứng ở ngay bên ngoài cũng chỉ nghe loáng thoáng.
< Ký Chủ cô còn ác hơn nữ chính người ta nhiều!> Bản Hệ Thống thật sự sợ hãi.
Haizzz, biết sao được, ta muốn nhanh chóng trả thù một chút.
<...> Ký Chủ quá chăm chỉ làm nhiệm vụ, ta không biết nên vui hay buồn nữa.
< Ký Chủ, trong đó là bao nhiêu con rắn vậy, có có cả bọ nữa... chúng có độc không đó?>
Không có độc, rắn độc khó kiếm lắm. Bọ thì chắc cũng vài con gây dị ứng tí thôi. Số lượng cũng không bao nhiêu. Căn phòng này rộng chưa đến mười sáu mét vuông, ta bỏ khoảng hơn tám mươi con rắn. Bọ thì chắc cũng đầy vài lọ.
<...> Lặng lẽ thắp cho nữ chính một nén nhang.
Trần Mộng Nhiên gào khóc bên trong đến thảm thương. Cô ta lấy hết sức chạy đến góc phòng, cố gắng bật đèn tìm lối thoát.
Đèn sáng lên rất nhanh. Trần Mộng Nhiên chưa kịp vui mừng thì đã nhìn thấy hàng loạt rắn đủ màu sắc bò lổm ngổm khắp nơi. Mà xen giữa chúng còn có không ít bọ đen sì lúc nhúc, có con còn bay thành từng đàn, tiếng kêu rè rè đặc biệt rõ ràng.
Đèn sáng chưa được năm giây đã vội tắt ngúm, Trần Mộng Nhiên còn chưa kịp nhìn rõ toàn căn phòng
Người bình thường khi gặp tình cảnh này đã sớm ngất đi rồi. Thế nhưng Trần Mộng Nhiên trọng sinh, tố chất tâm lí đương nhiên tốt hơn hẳn. Cô ta vẫn cố giữ bình tĩnh lần mò tìm đường.
Nhưng nếu đã không ngất đi, vậy thì lại càng sợ hãi hơn.
Ánh đèn trong phòng lại rất hợp ý Triều Ca. Lúc bật lúc tắt, Trần Mộng Nhiên liên tục bị giật mình, hét lên kinh hãi.
Triều Ca đứng bên ngoài chờ đến sau giờ thì quyết định đi về.
< Ký Chủ chẳng lẽ cô không định thu dọn hiện trường sao???>
Ta tự có có tính toán. Mấy thứ này đến từ đâu thì sẽ về lại đó thôi.
<...> Bản Hệ Thống vẫn không nghĩ ra được cô ấy lấy nó từ đâu ra a!
Để tránh camera, Triều ca trèo tường từ đằng sau trường ra ngoài.
Vốn định giữ một tư thế tiêu soái để tiếp đất, không ngờ lại đụng trúng một người.
Cô thành công ngã đè lên người cậu ta.
Người bị cô đè lên không ai khác là Bắc Minh Dực.
Tư thế hiện tại của hai người không khỏi có chút ái muội. Bắc Minh Dực chỉ chống nửa người trên. Khoảng cách giữa hai người không quá mười centimet.
Bắc Minh Dực cười rất tươi. Giọng đùa cợt nói:
“Bạn học Diệp đổi ý, nóng lòng muốn lấy thân báo đáp như vậy sao?”
Triều Ca nhanh nhẹn đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo. Nghiêm trang như không có chuyện gì xảy ra. Lạnh lùng nói:
“Trùng hợp thôi.”
Bắc Minh Dực cũng đứng lên.
“Tôi đứng đây đợi cậu cả tiếng đồng hồ rồi đó, sao cậu lại vô tình vậy chứ?”
Triều Ca ngớ người hỏi lại:
“Cậu đã ở đây cả tiếng đồng hồ rồi?”
“Đúng vậy a, cái gì nên thấy tôi cũng thấy mà cái gì không nên thấy, tôi cũng thấy luôn rồi.”
Bắc Minh Dực ghé lại gần hơn. Giọng nói mê người bí ấn:
“Chỉ là, tôi không biết có nên nói ra hay không thôi.”
“Cậu đang uy hiếp tôi?”
“Không hề, tôi chỉ muốn đòi chút phúc lợi thôi a! Cậu xem tôi giúp cậu đến năm bảy lần như vậy rồi.”
Triều Ca mỉm cười, bất ngờ nắm cổ áo cậu ta kéo xuống. Ghé sát bên tai Bắc Minh Dực thì thầm.
“Phúc lợi này, cho cậu đòi, sợ rằng cậu cũng không dám.”
Bắc Minh Dực phút chốc đỏ bừng mặt.
Triều Ca buông cậu ta ra. Phong cách của tên này quả thật rất quen thuộc, cảm giác như thấy lại Cố Sâm vậy.
Thật trùng hợp.
<...> Không , không hề, đó đều là nỗ lực của Bản Hệ Thống đó a!
Bắc Minh Dực lấy lại bình tĩnh tuyên bố.
“Diệp Thiên Thu, không có phúc lợi nào mà tôi không dám đòi, chỉ có phúc lợi mà cậu không dám trả thôi!”
“Thật vậy sao?” Triều Ca cười như có như không.
“Đương nhiên, chẳng qua là hôm nay muộn rồi, tôi chỉ đòi một phúc lợi nho nhỏ thôi. Diệp Thiên Thu, chúng ta đi ăn đi!”
“Được.”
<...> Sao Ký Chủ cô đồng ý sảng khoái thế? Có âm mưu gì chăng?
Bắc Minh Dực cũng bất ngờ không kém, còn có vui mừng.
Cậu ta nhanh nhẹn kéo cô chạy trên đường, chạy thẳng một mạch đến một quán lẩu.