_ Tôi tìm được nhà rồi, hôm nay tôi sẽ chuyển ra ngoài, thời gian qua đã làm phiền em rồi.- tất nhiên anh làm phiền tôi rất nhiều.
_ Tổng giám đốc khách sáo quá chỉ cần anh tăng tiền thưởng cho tôi là được rồi hihi.
Hôm nay là chủ nhật nên anh ta tranh thủ dọn ra luôn, dù sao thì như thế cũng tiện hơn cho cả tôi lẫn anh ta. Xe anh ta vừa đi thì lại có người đến “ thăm” tôi, thật mệt mỏi những ngày sắp tới tôi biết sống sao!??
_ Mẹ, sao mẹ lên mà không báo trước cho con ra đón mẹ, mà ba đâu sao không đi cùng mẹ?
_ Từ từ, mày phải để cho mẹ mày thở chứ, thế mày không tính cho mẹ vào nhà mày à?
Giờ tôi mới để ý nãy giờ tôi và mẹ vẫn đứng ở ngoài cổng nhà.
_ hihi mẹ mau vào nhà nào, để con đi lấy nước cho mẹ nha.
Chắc chắn mẹ tôi lên đây không đơn giản là chỉ để thăm tôi, bà chắc đang âm mưu gì đây.
_ Mẹ, ba đâu sao không lên cùng mẹ?- tôi đặt li nước lạnh trong tay xuống rồi nhìn mẹ.
_ Ba mày vẫn ở quê, ông ấy nói tao lên đây rồi lôi mày về cho ông ấy chứ ông ấy không thèm lên đây, mày biết tính ông ấy rồi đấy. Mà mẹ mày không rảnh đâu lên đây chơi với mày mẹ có chuyện muốn nói đây.
Biết ngay mà, mẹ dễ gì mà lặn lội đường xa lên đây chỉ để hỏi thăm tôi mấy câu rồi về chứ.
_ Dạ, có chuyện gì mẹ nói luôn đi ạ.
_ Mẹ có mấy bà bạn thân ở trên này, con trai họ cũng đến tuổi lấy vợ mày cũng đến tuổi lấy chồng vậy nên mẹ tính cho mày đi xem mặt.
_ DẠ! Mẹ không đùa con chứ? Mẹ ơi, thời buổi này rồi ai mà đi xem mặt kết hôn nữa chứ, con không đi đâu........
Hiện tại tôi đang ở một nhà hàng nhỏ gần một gệnh viện đa khoa, người mà hôm nay tôi đi xem mắt là bác sĩ ở đây tuy nhiên tôi cũng không biết anh ta làm bác sĩ khoa gì.
_ Chào cô, cho hỏi cô là cô Hoàng Oanh phải không.- một người đàn ông đi đến trước mặt tôi hỏi.
_ Vâng tôi là Hoàng Oanh, chào anh.- nhìn tổng thể thì trông anh ta cũng tạm, mặt mày nhìn cũng sáng lạn, đeo mắt kính cận, mặc áo blu trắng.
_ Chào cô tôi tên Hải là bác sĩ phụ khoa, sau này nếu cô có vấn đề gì thì có thể tìm đến tôi, rất vui được làm quen với cô.
Rầm, tôi say sẩm mặt mày nhìn anh ta, chúng tôi hiện đang ở trong một nhà hàng tuy không sang trọng nhưng cũng có rất nhiều người mà anh ta lại nói to như vậy khiến cho mọi người trong nhà hàng nhìn chúng tôi cười. Không thể tin được.
_ Đồ biến thái nhà anh, đừng để tôi nhìn thấy bản mặt nhà anh lần nữa.-Tôi tức giận bỏ đi, thật không thể tin là mẹ tôi hi vọng anh ta sẽ là con rể của bà. Những người sau mà giống anh ta chắc tôi sợ gặp đàn ông luôn quá.
Sau sự việc ngày hôm qua thì hôm nay mẹ lại bắt tôi tiếp tục đi xem mắt. Đối tượng ngày hôm nay của tôi là một nhà văn, hi vọng anh ra đừng làm tôi trở nên ghét văn.
_ Chào cô, tôi tên Minh là nhà văn tự do, nhân dịp lấn đầu gặp mặt tôi xin đọc một vài câu thơ tặng cô:
“ Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai...”
Tôi biết ngay mà! Mới nghe anh ta đọc hai câu thơ trong bài “ tôi yêu em” của Pu-skin thôi mà tôi đã choáng váng hết mặt mày. Sao anh ta không chịu đọc bình thường chứ sao cứ phải kéo dài dọng ra chứ. Tôi không phải là tác giả bài thơ nhưng tôi cũng thấy đau lòng thay cho tác giả Pu-skin. Tôi phải thoát khỏi tên này ngay lập tức, nghĩ là làm tôi cầm điện thoại lên giả như có người đang gọi điện cho tôi:
_ Alo, vâng em về ngay ạ. Xin lỗi anh nhưng tôi phải về công ti gấp.
_ Ê nhưng chúng ta vừa gặp mà, thôi vậy cô cho tôi xin số điện thoại đi có gì chúng ta sẽ liên lạc.
‘ liên lạc cái đầu anh, tôi muốn thoát khỏi anh còn chưa được thì ngu gì mà gặp lại’. Tất nhiên tôi chỉ giám nghĩ chứ bên ngoài thì vẫn tươi cười nói:
_ Để khi khác đi nếu có duyên thì sẽ gặp lại.-tôi vội vẫy tay chào anh ta rồi chạy vội ra ngoài về công ti, mệt mỏi quá đi tuần này tôi còn một cuộc hẹn nữa, nó mà giống hai cuộc hẹn này thì có chết tôi cũng không đi xem mắt nữa.
_ Thư kí Oanh, em đi xem mặt thuận lợi chứ?- tôi đang mệt mà ông trời còn cho tôi đụng mặt tên sếp ác ôn của tôi nữa chứ.
_ Vâng rất thuận lợi.- tôi vui vẻ trả lời.
_ Em mau sửa lỗi hết đống văn bản này cho tôi, nhớ sửa xong hết rồi mới được nghỉ đó.-tôi thấy mặt anh ta sầm lại nhưng sau đó thay đổi sắc mặt rất nhanh, sau đó anh ta ném cho tôi một sấp văn bản dày cộp rồi bỏ đi. Đồ đáng ghét, sao anh ta lại ức hiếp tôi như thế chứ, anh ta tức giận gì? Người phải tức giận là tôi mới phải chứ!?