.................
- Này mê cung còn muốn lớn bao nhiêu đây?
Dương Tuấn chán nản thở dài, thực sự mỗi lần mê cung chia ra làm hai đường rẽ trái phải, hắn luôn tuyển bên phải, hi vọng đi đến cửa ra, nhưng rốt cuộc, vẫn không tìm đến, mà càng ngày càng lạc phương hướng, không biết đi như thế nào mới đúng.
Mặc dù vậy, thanh liên gốc rễ đã phát triển hoàn toàn, đem cả người kinh mạch đều bám lấy, không ngừng truyền ra sinh cơ nuôi dưỡng thân thể, mà nụ hoa cũng lớn hơn vài vòng, xem như không uổng phí Dương Tuấn đi tới đi lui trong mê cung này.
- Ca, ngươi hấp thụ oan hồn, sẽ không sao chứ?
Uyển Nguyệt lo lắng, Dương Tuấn mỉm cười sờ đầu nàng, ấm áp trả lời không có gì, mới để Uyển Nguyệt trong lòng treo lên cục đá nặng cho bỏ xuống, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mà lúc này, bỗng nhiên hai người đặt chân vào một quảng trường lớn, ước chừng vạn trượng, trải bằng gạch xanh, ở giữa quảng trường lại có một cái bình trà lớn, tựa như một hòn núi, sừng sững ở đó, hai bên lại là có thêm hai ngọn đèn cầy, cháy lên ngọn lửa xanh lục tà dị.
Mà cũng quanh bình trà lớn kia lại có vô số oan hồn, dày đặc đến nỗi hoá thành biển lớn, u u gào rú, mà từ bên trong bình trà lại chui ra càng nhiều oan hồn, mà những oan hồn này lại có màu đỏ, khí tức, đã cao đến Bách Luyện Bán Thánh.
- Cái này là?
- Ca, thứ này không bình thường.
Dương Tuấn chợt hỏi, nhưng Uyển Nguyệt lại là quả quyết lùi về sau, cẩn thận nhìn cái này ấm trà, có thể đối với Dương Tuấn thôn phệ oan hồn là không có nguy hiểm, nhưng Uyển Nguyệt lại không có năng lực đó, tất nhiên là cảm giác được nguy cơ.
Lúc này từ ba cái thông đạo còn lại dẫn đến quảng trường này, có ba nhóm minh nhân đi tới, nam có nữ có, trẻ có già có, nhưng điểm chung là làn da bọn họ đều trắng bệch như xác chết, tu vi dao động lại không bằng nhau, mạnh nhất là Bán Thánh Bát Thiên Luyện.
- Luyện hồn ấm? Gặp trúng bảo vật rồi.
- Oan hồn nhiều như vậy? Hơn nữa càng là Bán Thánh hồn.
- Minh Hoàng dựng lên Minh Hà cung đúng là giàu có.
Ba nhóm minh nhân nghị luận sôi nổi, trong mắt tràn ra khao khát mãnh liệt, nhưng trong mắt càng là chần chờ, bởi vì ba phương người đều không phải chung một, hai người Dương Tuấn bởi vì không có quá mạnh ba động tinh thần nên bị xem là đồ bỏ đi.
Tả thông đạo là một nhóm mặc đồ trắng, cộng thêm vẻ ngoài trắng bệch khiến bọn họ giống như quỷ Bạch Vô Thường, trên tay đều cầm theo một lá cờ nhỏ màu đen, bọn họ đến từ Bạch Minh Môn, một chu môn trung lưu của Minh Hà bắc mạch.
(Chu môn - Minh Hà có bờ nhưng không phải đại địa, cho nên tông môn chỉ có thể xây dựng trên cốt thuyền, nên gọi là chu môn, Minh Hà cũng có bốn khu vực, chia thành bốn đầu sông, gọi là đông, tây, nam, bắc mạch, trung tâm là Quỷ Quan.)
Hữu thông đạo là một nhóm mặc đồ đen, đối lập với Bạch Minh Môn, bọn họ là Hắc Minh Môn, tương tự Bạch Minh Môn là bắc mạch trung lưu chu môn, sở dĩ hai tông khác nhau chỉ có một chữ, là bởi vì tổ tông hai môn là minh nhân trùng sinh từ một thể, nhưng gặp biến dị phân tách, khiến bộ công pháp đáng lẽ cân bằng lại bị chia thành Hắc, Bạch hai quyển, mà Hắc, Bạch hai cái minh nhân kia lại không muốn vẫn lạc để nhường lại nửa quyển công pháp, thù hằn kéo dài, đến ngày nay vẫn vậy.
Mà cái giữa thông đạo là một nhóm người mặc áo xanh lục, đeo mặt nạ quỷ, mặt xanh nanh vàng, hung ác mỉm cười, bọn họ là tây mạch trung lưu chu môn, Thải Đạo Môn, hung tàn cực kì, mà cái kia Bát Thiên Bán Thánh là từ nhóm người này dẫn đầu.
- Tả Đạo, không ngờ, lại gặp ngươi ở đây. Thông đạo bên phải lão giả mở miệng, nhìn về phía đối diện lão giả mặc áo trắng, lão giả tên Tả Đạo nheo mắt, khinh thường mở miệng.
- Hừ, Trần Hạ Minh, không cần vờ vịt.
- Haha, vậy, luyện hồn ấm này chúng ta Hắc Minh Môn muốn 3 phần.
- Hừ, ngươi quên còn có Trương Trấn Thiên sao?
Tả Đạo hừ một tiếng, bên kia Thải Đạo Môn lão giả nhíu mày, loại này luyện hồn ấm bên trong Minh Hà cung hiếm có, lợi ích thì không cần bàn cãi, đối với tiểu bối tăng lên tu vi là cực kì tốt, lão dĩ nhiên muốn nuốt trọn Luyện hồn ấm này, nhưng vẫn là chần chờ hai phương Hắc, Bạch này trước tiên giao đấu, lão mới ra tay, nhưng không ngờ Tả Đạo vậy mà trước tiên gọi ra lão.
- Hừ, vậy một trận chiến liền quyết định.
Trần Hạ Minh hừ lạnh, phất tay, để một nam đệ tử trẻ tuổi, tu vi khoảng chừng Thiên Luyện Bán Thánh đỉnh phong đi ra, người này khuôn mặt kiêu ngạo, hất cằm khiêu khích, bên kia Tả Đạo lão giả cũng để một nam đệ tử đi ra, tu vi cũng là ngang bằng người kia, nhưng hắn đôi mắt vô thần, tựa như con rối, tử khí tràn ngập.
Thải Đạo Môn cũng là để một nữ đệ tử đi ra, chỉ là nữ đệ tử này tuy tu vi thấp nhất trong Thải Đạo Môn nhóm người, nhưng cũng đã là Nhị Thiên Bán Thánh, sắc mặt tuy có phần nhợt nhạt, nhưng vẫn là hồng nhuận không ít, dung nhan tuyệt diễm.
Răng rắc....
Nhưng chưa để bọn họ giao chiến, thì sau lưng thông đạo bỗng nhiên xoay chuyển, để một bức tường chặn đứng lối đi, phong toả bốn phía quảng trường thông đạo, mà bên trên từng bức tường lại kì dị mọc ra khuôn mặt người, nhưng chốc lát da thịt liền khô héo, trở thành đầu lâu, mà càng quái dị hơn, những này đầu lâu đều đồng thanh mở miệng.
- Lão quái, lão quái, lão quái thức tỉnh rồi.
Ùng ục....
Cái kia khổng lồ luyện hồn ấm sôi lên ùng ục, oan hồn xung quanh không tự chủ bị nó hút lấy, đi vào bên trong luyện hồn ấm, mà nắp ấm lúc này, bỗng nhiên bật ra, một làn khói đen chui ra, tựu hoá thành một đầu quái dị nhân, cao 5 trượng, tay chân thô to, không đầu, trên ngực lại có một cái khuôn mặt quỷ, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ, vẫn còn đang ngủ say.
Này quái dị nhân, đích xác là cái kia Thượng Cổ Chiến Thần, Hình Thiên.
- Hi hi, cung nghênh Hình Thiên đại nhân.
Trên bức tường vô số đầu lâu mang theo xu nịnh giọng nói, hướng Hình Thiên cung kính chào đón, Hình Thiên chân thân cũng mở mắt, lập tức một luồng kinh khủng khí tức, áp chế toàn bộ người ở đây, Thải Đạo Môn lão giả hai mắt tràn ngập tơ máu, hầu hết các đệ tử không ít ngất đi, không ít quỳ rạp xuống, còn lại đều là còng lưng chống chịu, chỉ có Dương Tuấn cùng Uyển Nguyệt là không có chút nào để ý.
- Mất một cái Thuần Dương chi thể, quả thật đáng tiếc, bất quá, hôm nay muốn ăn no.
Hình Thiên nhàn nhạt nói, quả thật hắn lúc trước dùng thần hồn đặt lên gần trăm cái Thuần Dương chi thể, giúp hắn đi khắp nơi thu thập Thuần Dương chi thể, Cực đại oan hồn, hoặc là đặc thù Minh Nhân, đem về để hắn sử dụng, nhưng bất ngờ là trong lúc ngủ say, vậy mà bỗng nhiên mất liên hệ với một cái, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Mà hắn không hề biết, thủ phạm liền đứng sau lưng hắn, cẩn thận đánh giá hắn, nghĩ cách làm sao mài hắn luyện thương kỹ, Dương Tuấn. - Hình, Hình Thiên?
- Trời ơi, là Đại chi Hung, Hình Thiên chiến thần.
- Đáng ghét, Minh Hà cung khổng lồ như vậy, tại sao lại đụng mặt hắn?
Ba phía chu môn đều sắc mặt kịch biến, miệng không ngừng kinh hô, Hình Thiên hai mắt nhắm lại, trên người có khói đen bay ra, biến hoá thành những cái miệng lớn đầy răng nhọn, theo bốn phía trào ra, hướng những người ở đây um tùm thôn phệ.
- A....
- Cứu...
- Thải Bích Đạo Pháp...
Những cái miệng lớn theo sự khủng bố nuốt chửng những minh nhân đệ tử kia, chỉ kịp kêu thảm một tiếng đã bị cắn nát thân thể, trở thành chất tẩm bổ cho Hình Thiên, mà lão giả của Thải Đạo Môn thì gầm lên, trên người có hào quang xám xịt bắn ra, tạo thành một tấm bích chướng ngăn cản những này miệng lớn.
- Loan Nguyệt, Trảm Cung.
Uyển Nguyệt vung tay, Cửu Nguyệt Yêu Luân bên trên hai vòng lớn loan nguyệt bắn ra, hoá thành nguyệt nhận lớn chừng 2 trượng, hào quang chói mắt, cắt những này khói đen hoá thành miệng lớn như cắt qua thực chất, nhanh chóng tan vỡ từng mảnh, mà Hình Thiên cũng mở ra mắt, trầm giọng.
- Tiên nguyên chi khí, Tiên nhân.
Hình Thiên trong mắt càng là lộ ra sự tham lam, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người Uyển Nguyệt và Dương Tuấn, hắn phất tay, một cỗ hấp lực khủng khiếp tràn ra, hoá thành lốc xoáy, tràn lan ra khỏi Minh Hà cung, tràn ra khỏi Minh Hà, bắn thẳng ra ngoài cả Minh Giới, chạm đến tinh không thiên ngoại, một đầu tàn đao rỉ sét xuất hiện, theo vòng xoáy hấp lực, chui thẳng vào Minh Giới.
- Khí tức này, xa lạ nhưng lại quen thuộc, lại càng nguy hiểm.
Dương Tuấn cảm giác được một loại khí tức cực kì quen thuộc, tựa như trong kí ức cái kia hai vị Thánh Nhân trên người khí tức, có nghĩa, này tàn đao lại là một thanh Thánh Nhân đao.
- Hủy Thiên Đao, Thiên Băng Địa Liệt.
Hình Thiên gầm lên, thanh kia Hủy Thiên Đao ầm ầm rung động, trên người rỉ sét rơi xuống, lộ ra vẻ bóng loáng sắc bén, cháy lên ngọn lửa u ám, tựa như một viên lưu tinh rơi xuống này Minh Hà cung, theo sát, Minh Hà bên trên bỗng nhiên tách ra, nhượng này thanh đao rơi xuống.
- Trùng Thiên Long Hồn, Thí Thần Kích.
Dương Tuấn rút Thí Thần Thương, một đầu rồng trơ trọi xương trắng xuất hiện, quấn quanh Dương Tuấn, Hình Thiên sắc mặt chợt đổi, nhưng vẫn là niệm quyết, thanh đao càng là tăng thêm tốc độ, Dương Tuấn trùng chân, cưỡi lên Thương Long, phóng thẳng lên kia thanh đao, Thí Thần Thương nhất kích, Thương Long dưới chân bắn ra, trùng thiên uống lượn, va chạm cái kia thanh đao.
Ầm....
.............