"Không thích tôi một chút nào?" Hàn Đông Liệt khổ sở nhìn cô, gầm nhẹ, "Em gạt người!"
u Thiển Thiển lấy áo khoát từ trong tủ quần áo ra mặc lên người, sau đó quay đầu nhìn hắn nói, "Tôi không có lừa anh, thật sự, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích anh, rốt cuộc anh muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới tin? Tôi chỉ thực hiện tâm nguyện của chị mới tiếp cận anh, tất cả đều chỉ vì chị, còn đối với anh . . . . . . Tôi không có chút cảm giác nào!"
Nghe được lời này của cô, Hàn Đông Liệt có cảm giác rơi vào địa ngục, hiện tại không chỉ là cảm giác đau lòng.
u Thiển Thiển nhìn mặt của hắn, bây giờ cảm giác của cô cũng giống như hắn , nhưng cô không thể không giả dạng làm người lãnh khốc vô tình, hung hăng một lần nữa nói, "Còn muốn để cho tôi nói cho anh biết sao? Tôi không thích anh, tôi không thích anh, tôi không thích. . . . . ."
"Đủ rồi!" Hàn liệt gầm nhẹ, "Đủ rồi, đã vô cùng rõ ràng, tôi cũng đã hiểu, nhưng không có cách nào, coi như em không yêu thích tôi, tôi lại yêu em sâu như vậy, yêu em . . . . . . Tôi sẽ không buông tay, tôi sẽ không ly hôn với em, em là người phụ nữa của tôi, cho dù không thích, em cũng là người phụ nữ của Hàn Đông Liệt, vĩnh viễn đều là ….!"
"Không cần nói với chuyện ly hôn nữa, cả đời này tôi cũng sẽ không đồng ý! Hiểu chưa?" Hàn Đông Liệt khôi phục bộ dáng dữ dội, hung hăng nói, rồi mở cửa đi ra khỏi phòng.
Nhìn cô một lần nữa, hắn sẽ thêm một phần khổ sở, nhưng nếu không được thấy cô?
Khổ sở vẫn như cũ không có giảm chút nào . . . . . .
. . . . . .
u Thiển Thiển nhìn bóng lưng của hắn, nhìn cửa phòng bị hung hăng đóng sầm, nhìn về phía gian phòng trống rỗng, rốt cuộc cô lộ ra vẻ mặt đau lòng, hai chân vô lực ngồi trên đất.
Đã sắp không kiên trì nổi nữa, muốn chết nhanh một chút . . . . . . Cứ như vậy mà chết thôi, cứ như vậy . . . . . .
Màn đêm buông xuống, đêm khuya từ từ đến gần, trên bầu trời không có sao, mặt trăng cũng ngượng ngùng núp vào.
u Thiển Thiển thao thức ngồi ở giường lớn màu trắng, cô ôm chặt hai chân của mình, mở mắt nhìn thẳng vào căn phòng tối đen.
Bây giờ cô giống như lúc năm tuổi, một mình ở đêm khuya trên đường lớn không người, núp ở góc tối không người, nhìn không gian tối đen như mực. Cô độc, tịch mịch, sợ. . . . . . Trong lòng chỉ có ba loại cảm giác này tồn tại.
Chợt một làn gió thổi vào căn phòng, thổi qua gò má của cô làm cho cô từ trong ảo giác dần tỉnh táo lại.
"Bảo bối của tôi, ai khi dễ em, tại sao lộ ra vẻ mặt đau lòng như vậy?"
Vẫn là tiếng nói kia, u Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, Lôi Minh vẫn đẹp trai như cũ, tức giận ngồi ở chỗ đó, trên mặt nụ cười nhàn nhạt.
"Sao anh lại tới đây? Không phải nói cho tôi thời gian ba ngày sao?" u Thiển Thiển đem hai chân để xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
Lôi Minh từ trên cửa sổ nhảy xuống, đi tới bên giường, cũng không có ngồi xuống, mà là hai tay chống trên giường, đem mặt của mình gần sát mặt của cô nói, "Tôi sợ nếu như bây giờ tôi không đến, ba ngày sau sẽ nhìn thấy một thi thể xinh đẹp."
"Là Three gọi anh tới sao?" Cô hỏi.
"Không, là tự tô muốn tới!"
"Anh tới tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Ta chỉ có vài lời muốn nói với em mà thôi!"
"Nói đi!"
Lôi Minh khẽ mỉm cười vụt tắt, lộ ra khuôn mặt lãnh huyết lại có kiên nghị, từng chữ khẳng định nói "Tôi sẽ không ngăn cản em tự sát, chẳng qua nếu như em thật tự sát, tôi nhất định sẽ cứu em, viên thuốc trên tay em, tôi đã có thuốc giải rồi, cho em ăn, chỉ cần cho emi ăn thuốc giải hoặc là lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu, cũng chỉ là một “cục đường” nho nhỏ mà thôi. . . . . ."
"Tôi chỉ là muốn cho em hiểu rõ, không có lệnh của tôi, coi như em chết trăm ngàn lần, tôi cũng nhất định sẽ cứu em trở về. . . . . . Không cần vọng tưởng biến mất khỏi thế giới này, bởi vì linh hồn của em rõ ràng còn sống ở nơi này, khổ sở cũng tốt, đau lòng cũng tốt, một ngày nào đó em nhất định sẽ cười nói với tôi. . . . . . Cám ơn anh ban đầu đã cứu ta, để cho tôi sống ở trên thế giới này!"