Hàn Đông Liệt chống hai cánh tay, nhìn mặt cô nói, "Nếu như có thể quên, ngay từ mười lăm năm trước cũng đã quên rồi. . . . . . Cho nên tôi đã quyết định, sẽ không để cho em rời khỏi tôi, cho dù không chừa thủ đoạn nào, tôi cũng muốn giữ em lại bên cạnh tôi!"
Không dám nhìn ánh mắt kiên định của hắn, cô cau mày hai mắt nhắm lại, muốn khóc, lại không thể để cho hắn thấy nước mắt!
Cô nên làm cái gì bây giờ? Ai có thể nói cho cô biết?
Biệt thự Tư gia
Tuyết Nhi bày ra vẻ mặt tức giận, hai mắt nhìn người đối diện trên ghế sa lon, Lôi Minh. Cô khéo léo mở đôi môi, chất vấn, "Tại sao đến bây giờ còn không hạ thủ?"
Hai chân Lôi Minh bắtt chéo, mặt hài hước nói, "Bởi vì không tìm được cơ hội thích hợp!"
"Anh ít kiếm cớ đi, tôi thấy chính là anh không muốn giết cô ta. Bởi vì cô ta là vợ trước của anh, cho nên anh không hạ thủ được!" Tuyết Nhi đứng lên rống to, tức giận, thân thể khẽ run.
Tháng gần đây, Âu Thiển Thiển luôn cố ý trốn hắn, vốn đang mang theo một chút xíu hi vọng, có thể thừa cơ hội này để cho hắn thay lòng, nhưng mỗi ngày thấy hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô ta, có lúc hắn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, mà ở khi ngủ, lại vẫn sẽ kêu tên của cô ta.
Không chịu được cuộc sống như thế nữa, mình thích người đàn ông mà trước mặt mình lại thể hiện tình cảm và sự thân thiết với người con gái khác
Không bao giờ ... muốn nhìn thấy người con gái kia, muốn cho cô ta biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức.
Lôi Minh thấy cô bởi vì ghen tỵ mà mặt trở nên xấu xí, không khỏi lắc đầu nói, "Cô gái đáng thương!"
"Anh nói cái gì!" Tuyết Nhi tức giận nắm chặt quả đấm.
Lôi minh không lo lắng đem chân để xuống, nhìn cô nói, "Tôi nói cô đáng thương, không chiếm tình yêu của một người đàn ông, chẳng lẽ không phải là cô gái đáng thương sao?"
Mặc dù ngoài miệng là đang nói cô, nhưng đồng thời ở trong lòng là nói mình: tôi cũng vậy là một người đàn ông đáng thương!
Từ lần đầu tiên tiếp nhận vụ, cho tới bây giờ chưa bao giờ thất bại, bất kể làm chuyện gì cuối cùng người thắng lợi nhất định sẽ là hắn, nhưng trước mặt cô, trong tình yêu, hắn lại nhiều lần bại trận, cho tới bây giờ cũng không thắng một lần!
Tình yêu là một thứ gì đó thật đáng ghét.
"Tôi đáng thương, tôi còn chưa buông tha, ai nói tôi không có được? Cuối cùng lấy được anh Đông Liệt nhất định là tôi! Là tôi!" Cô rống to, che dấu khủng hoảng trong lòng.
Lôi Minh đột nhiên đứng lên, chậm rãi bước tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, nói, "Vốn định trì hoãn mấy ngày, nhưng nhìn cô kiên cường như vậy, xem ra là nên ngả bài với cô."
"Anh có ý gì?" Tuyết Nhi tò mò hỏi.
"Từ khi vừa mới bắt đầu tôi đã không muốn giúp cô giết Âu Thiển Thiển, mục tiêu của tôi là Hàn Đông Liệt, vừa mới bắt đầu người tôi muốn giết chính là Hàn Đông Liệt, nói như vậy cô đã hiểu chưa?"
"Cái gì, anh dám lừa gạt tôi? Anh lấy tiền của tôi, nhưng lại không thực hiện yêu cầu của tôi?" Hắn lại còn nói muốn giết anh Đông Liệt? Đây rốt cuộc là chuyện gì?