Một tháng sau, tình trạng sức khỏe đã phần nào ổn định nên cô được xuất viện. Cái nắng réo rắt bên ngoài kia khiến cuộc đời như bừng sáng trở lại. Quãng thời gian đại học cuối cùng trôi qua một cách yên ả. Cô trở về quê nhà ăn cái tết ảm đạm cùng gia đình, sau một tuần lễ lại bắt xe đến kí túc xá ôn bài cho kì thi học kì sắp tới. Nhịp sống của Triệu Tử Nha khó khăn lắm mới quay về quỹ đạo ban đầu, và tất nhiên cũng chẳng hề xuất hiện người đàn ông tên Mạc Ngôn Thần. Nghe nói vụ án của cô khá suôn sẻ, kẻ chủ mưu của vụ bắt cóc kia chính là ông chủ của trung tâm thác loạn nhất nhì thành phố. Trong số các cô gái ở đấy, có một người may mắn trốn thoát được, không còn cách nào nên hắn đành phải tìm người thế thân, chỉ trách cô số phận xui xẻo. Quán bar ấy đã tạm thời bị đóng cửa, những kẻ có chức quyền thường xuyên lui tới cũng phải nhận một mức tiền phạt không nhỏ, tên tuổi bị bôi nhọ, giá cổ phiếu cũng theo đó mà tụt dốc thê thảm, không những thế còn dẫn cơ nghiệp đến bờ vực phá sản. Vụ việc hồi đầu tháng bảy ấy quả là chẳng dễ gì êm xuôi, báo chí và giới truyền thông được một phen nháo nhào, cô chỉ buột miệng cười thầm khi trông thấy quá khứ của chính mình trở thành miếng mồi ngon cho những kẻ khác. Nhưng cũng nhờ số tiền bồi thường ấy mà cuộc sống của cô đã ít nhiều thoải mái hơn.
Chẳng có gì sai cả, đừng lấy chính nghĩa để làm thước đo phản ánh lối sống thực dụng, cô chỉ là đang sống theo thực tế mà thôi. Thế giới luôn chứa đựng những điều rất nực cười, con người luôn dùng những thứ cặn bã nhất của chính mình để làm điều mà họ cho rằng là làm đẹp cho xã hội. Ngu ngốc! Chính các người là những đống rác gớm ghiếc bốc mùi từ trong tâm hồn, vậy mà vẫn có thể phán xét sai lầm của kẻ khác, chẳng phải là đang tự tát vào lòng tự trọng của chính mình hay sao?
Trần Minh Nhi huých nhẹ cô một cái, hỏi:
"Tử Nha dạo này tâm tính hơi bất ổn nhỉ? Trông cậu cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ suốt..."
Cô nhún vai khẽ cười. Trần Minh Nhi không có vẻ đẹp quá nổi bật, nhưng vẻ ngoài đáng yêu, nhu mì rất dễ gây được thiện cảm. Mối quan hệ của hai người khá thân thiết, họ thường ăn trưa và đến thư viện cùng nhau.
"Tớ đang xem xét lại một số chuyện thôi."
"Chuyện đã qua rồi, xem xét còn có ích gì nữa chứ?"
Phải, là chuyện đã qua rồi, có chăng cũng chỉ là ngoảnh đầu nhìn lại, đâu còn có thể làm gì được.
Minh Nhi đột ngột nắm lấy tay cô, ánh mắt vô cùng khẩn thiết. "Tử Nha, cậu có thể tin tưởng tớ. Bất cứ chuyện gì cậu cũng có thể san sẻ với tớ, chúng ta là bạn mà phải không?"
"Tất nhiên chúng ta là bạn rồi. Cậu, tớ và cả Mộc Đoan nữa, các cậu là hai người quan trọng nhất của tớ, nếu không có các cậu, tớ chẳng biết nên như thế nào nữa... Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng."
Trần Minh Nhi và Sở Mộc Đoan là hai người bạn thân nhất của cô. Triệu Tử Nha và hai người họ như sống ở hai thế giới khác nhau. Minh Nhi là con gái của tổng giám đốc công ty gốm sứ đang nắm trong tay mặt hàng bán chạy nhất trong nước và hướng đến xuất khẩu ra thị trường thế giới. Công ty của gia đình Sở Mộc Đoan là một trong những cổ đông lớn của Trần thị. Còn cô, chỉ là một học sinh từ tỉnh lẻ, chẳng có gia thế lẫy lừng, cũng chẳng có chỗ để dựa dẫm. Sinh tồn độc lập như thế, quả là một điều khó khăn. Cô không có bạn và cô cũng không cần bạn, nhưng chính họ đã giúp cô hòa nhập với cuộc sống hiện tại.
"Tối nay đi uống chút gì nhé, tớ mời."
"Ừ."
Trần Minh Nhi dẫn cô đến Chiêu Sơn Hội ở thành phố B, do anh trai của Sở Mộc Đoan làm chủ. Đây là một toàn nhà lớn cao năm tầng. Dưới tầng trệt là đại sảnh, đi sâu vào trong là các quầy bar lớn nhỏ cùng những loại rượu thượng hạng nhất. Lên trên là các dãy phòng, tầng trên cùng là 10 phòng vip không phải ai cũng có đủ tiền để vào đó. Chiêu Sơn Hội được thành lập 2 năm trước, với lai lịch vô cùng trong sạch, vì có chỗ dựa lưng vững chắc nên chẳng có tên cảnh sát khu vực nào muốn đụng tay vào. Ngay từ khi đặt chân đến đây, Triệu Tử Nha đã biết ngay nó không hề thích hợp với mình.
Sở Mộc Đoan mặc một chiếc đầm đen bó sát khoe triệt để các đường cong thon gọn trên cơ thể, phần cổ khoét khá sâu để lộ một vùng xuân gợi tình. Trang phục của Trần Minh Nhi cũng chẳng kém gì, dù không hở hang nhưng vẫn làm nổi bật được điểm mạnh về ngoại hình của mình bằng một chiếc váy xòe đến gối, chiếc áo sơ mi mỏng chập chùng những đồi những núi. Còn về phần mình, Triệu Tử Nha không dám suy nghĩ tới.
Trần Minh Nhi đã dành ra 2 tiếng 46 phút để giúp cô chuẩn bị. Một chiếc đầm màu trắng ngà qua gối, phần eo hơi ôm tạo điểm nhấn, cổ áo khoe trọn bờ vai trần quyến rũ. Mái tóc ngắn để lộ chiếc cổ thon thả, gương mặt phủ một lớp trang điểm nhẹ, chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đã khiến cô chẳng thể nhận ra mình.
Hai cô bạn dẫn Tử Nha lên đến tầng cao nhất, trước cửa phòng có treo tấm bảng nhỏ ghi số phòng: "302". Căn phòng được cách âm hoàn toàn với những bức tường dày cộp, lòe nhòe những ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ, khiến cô vô thức rùng mình nhớ lại, trong kí ức vẫn còn lờ mờ một khung cảnh tương tự như thế. Bên trong có 3 người đàn ông đã ngồi đợi sẵn, vẻ ngoài sang trọng lịch lãm với những bộ vest, hai người kia cười nói rôm rả, chỉ có một người ngồi trong góc tối nhất là chẳng nói gì.
"Xin chào, để em giới thiệu trước, mọi người đã biết Trần Minh Nhi rồi, người còn lại cũng là bạn em, cô ấy tên là Triệu Tử Nha. Tử Nha, đây là bạn của tớ, bên phải là Tống Khang Dịch, tiếp theo là Cố Hào, người còn lại là Mạc Ngôn Thần."
"Cái gì?" Cô không kìm được mà thốt lên. Đúng là trái đất tròn, hắn với cô đúng là vô duyên vô nợ, trong khi cô cố gắng mấy cũng không thể liên lạc được vậy mà hôm nay lại gặp mặt ở đây.
"Cậu quen họ sao?" Minh Nhi chớp mắt ngạc nhiên.
"À... không, chỉ là lỡ miệng thôi."
Trong giây lát, hắn đột nhiên ngước mắt lên chạm vào ánh nhìn của cô, đôi mắt đẹp đến ngây dại, rồi lại cúi đầu xuống, uống cạn ly rượu trên tay. Cô cũng không biết có nên vui mừng không đây. Sau khi cô xuất hiện, Mạc Ngôn Thần như bóng ma đột ngột mất tăm mất tích, một chút thông tin cũng chẳng có, khiến cô quay cuồng đi tìm hắn. Vậy mà đến khi gặp được, hắn lại chẳng nói một lời, đúng là bõ công chờ đợi.
Tử Nha chủ động lại ngồi kế bên hắn, hắn vẫn chẳng buồn ngó đến, tiếp tục uống hết ly này đến ly khác. Thế cũng được, hắn không nói cô cũng nhất định không mở miệng trước.
"Mạc Tổng của chúng ta hôm nay tâm sự không tốt nhỉ. Cậu đúng là lạnh nhạt, có tiểu mỹ nhân ngồi bên cạnh mà chẳng thèm quan tâm." Tống Khang Dịch cười lớn, nháy mắt với Tử Nha. "Nào, Tử Nha, anh mời em một ly."
"Tửu lượng của em không tốt lắm đâu." Nói đoạn vô đưa ly rượu lên môi, uống một hơi cạn sạch. Phải, phải uống để dằn mặt kẻ dám làm lơ cô, uống cho kẻ đó tức chết mới thôi!
"Dịch, đừng làm hư bạn em đấy nhé!" Sở Mộc Đoan buông lời trêu đùa, cô hơi ngả người dựa vào vai Cố Hào, tay vân vê cà vạt anh.
"Em đấy, đừng quyến rũ người khác nữa, Cố Hào kiềm chế không tốt lắm đâu, nhỡ có chuyện gì anh trai em lại... hahaha". Tống Khang Dịch lại quay sang cô, có vẻ anh ta khá chú ý đến cô. "Tử Nha, em lần đầu đến đây nhỉ?"
"Đúng vậy, những nơi như thế này không hợp với em cho lắm!"
"Vậy nơi nào hợp với em? Nhà anh chăng?"
Không biết đã có bao nhiêu cô gái mắc lừa bởi cái miệng của anh ta rồi.
"Em sẽ suy nghĩ." Cô cũng thuận theo mà đùa đùa cợt cợt, tay nâng ly rượu chạm vào ly của Tống Khang Dịch, "Lời yêu cầu cũng không tệ." Tử Nha từ từ rót vào khoang miệng thứ chất lỏng đê mê đến ngây dại.
Người ngồi bên cạnh đúng là có tinh thần sắt đá, hắn vẫn không chịu mở miệng nói một lời nào. Cô phát cáu vì thái độ của hắn, hắn uống một ly, cô cũng uống một ly. Vài phút sau, có thêm ba người nữa bước vào, mỗi người đi cùng một cô bồ xinh xắn. Họ đều là bạn thân cố hữu của nhau, toàn những tay sát gái với tình trường kể mãi không hết. Xui xẻo thay, hết người này đến người kia mời rượu cô khiến cô chẳng cách nào từ chối. Sở Mộc Đoan khuyên ngăn không được, đành uống giúp, cả Trần Minh Nhi cũng phụ cô vài ly. Triệu Tử Nha chếch choáng say, gương mặt đỏ ửng.
Lâm Hải Viên trong lúc cao hứng, bèn buông lời khích tướng. "Mạc Tổng cậu ta bị cô nào cắt lưỡi rồi hay sao?"
Lúc này, Mạc Ngôn Thần mới khẽ nhíu mày. Mắt cô sáng lên như mở cờ trong bụng, a có phản ứng, anh ta chưa chết, nào, cứ tiếp tục đi, để xem anh có chịu mở miệng không nào.
Tinh thần sắt đá nhưng nhẫn nại là con số không. Hắn nhếch miệng cười nhạt.
"Cậu chán sống rồi à?"
"Haha, đùa chút thôi mà!"
Cuộc vui có lẽ chỉ mới bắt đầu nhưng có kẻ đã muốn bỏ cuộc. Triệu Tử Nha ngả người ra sau, hơi thở cô nồng nặc mùi rượu. Thấy thế, Tống Khang Dịch liền nhích lại, miệng cười gian xảo, "Đừng bỏ cuộc sớm thế chứ! Uống với anh thêm một ly nữa nào."
Tử Nha đưa mắt nhìn Minh Nhi cầu cứu nhưng cô ấy cũng đã say mềm, khe khẽ lắc đầu. Không còn cách nào khác cô liền liều một phen, nhận lấy ly rượu trên tay Tống Khang Dịch.
"Mạc Ngôn Thần, hôm trước cậu đột ngột biến mất không một lời thông báo, hôm nay chúng tôi nhất định phải tính sổ với cậu." Mũi giáo lại một lần nữa hướng về hắn, cô cười thầm trong bụng, đưa mắt nhìn xem biểu cảm của hắn thế nào.
"Được, vậy cậu muốn tôi uống thêm bao nhiêu nữa, nếu thích thì mời bố cậu đến đây xem tửu lượng ai hơn ai."
"Không, không đơn giản là uống rượu đâu. Cậu phải vừa uống vừa hôn một trong những người ở đây!"
Mạc Ngôn Thần cứng đờ người, khóe môi giật giật, sắc mặt hắn bất chợt tối sầm xuống. Ngoài việc bản thân có muốn hay không, hắn không bao giờ chủ động hôn một ai đó. Dù có là bạn tình, dù có đang quan hệ xác thịt, hắn có thể làm tất cả ngoại trừ hôn.
"Đừng nói với tớ là cậu không dám đấy nhé! Hahaha."
Những tên đàn ông đều rất biết cách ép đối phương vào chân tường. Triệu Tử Nha từ từ uống cạn ly rượu Tống Khang Dịch đưa cho cô, rượu chưa trôi qua cuống họng đã bị chặn lại một cách thô bạo. Hắn ép sát người cô vào thành ghế, một tay vòng qua eo cô, một tay giữ cằm. Hai đôi môi nóng bỏng quấn lấy nhau hòa với hương vị của rượu. Chất lỏng trong khoang miệng hắn tràn qua miệng cô, chao đảo, làm tê dại đầu lưỡi. Triệu Tử Nha lấy tay đẩy hắn ra nhưng lại bị giữ chặt, muốn kêu lên nhưng âm thanh chưa kịp thốt ra đã bị đẩy ngược vào. Cứ thế, khiến cô đê mê trong khoái cảm, chẳng biết vì rượu hay vì tình. Lưỡi hắn mang hơi men liên tục vuốt ve vành môi cô, bàn tay siết chặt lấy vòng eo thon gọn. Say đắm, nồng nàn, ngất ngây trong tiếng nhạc xập xình, dưới ánh đèn mờ ảo, khiến những kẻ xung quanh chỉ nhìn thôi cũng phải đỏ mặt.
Một tràng pháo tay vang lên kèm theo những tiếng cười cợt. Tống Khang Dịch trông thấy cảnh tượng ấy thì mắt trợn tròn, hậm hực nốc cạn chai rượu trên bàn.
Hắn từ từ nới lỏng vòng tay, rời khỏi môi cô, đôi mắt đẹp mê hồn có hấp lực kì lạ khiến cô không thể rời mắt. Như sực tỉnh, Triệu Tử Nha đá vào chân hắn, tức đến độ chỉ muốn bay đến mà cào xé kẻ dám ngang nhiên lợi dụng mình.
"Mạc Ngôn Thần, ai cho anh tự tiện thế hả?"
"Không phải em cũng rất cuồng nhiệt đáp trả hay sao?"
"Đ-Đồ lưu manh! Tôi nói cho anh biết nhé, tên khốn nhà anh gặp ai cũng có thể tự nhiên ôm hôn thắm thiết, nhưng tuyệt đối đừng có đem tôi ra đùa giỡn như thế. Vô liêm sỉ, đáng chết, đồ đàn ông hư hỏng... đồ... đồ... đê tiện, biết thái... đồ chẳng ra là sao..."
"Vậy lần sau tôi xin phép em là được chứ gì!" Nói đoạn hắn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt môi lên trán cô. Hơi thở của hắn khe khẽ phả vào tai khiến Triệu Tử Nha bủn rủn tay chân.
"Xấu xa, chiêu mỹ nam kế cũ rích, ai thèm mắc lừa anh cơ chứ! Sao còn không đi luôn đi, để tôi trông thấy gương mặt đáng ghét của anh làm gì." Cô hậm hực đấm vào ngực hắn, nhưng thực ra chỉ là cái chạm nhẹ rất dịu dàng.
Ngôn Thần cười cười, áp mũi vào tóc cô. "Thơm thật! Để tôi bồi thường cho em, một cái hôn là bao nhiêu tiền, em cứ suy nghĩ kĩ rồi báo giá cho tôi. Cả gia tài của Mạc gia cũng mua được khá nhiều cái hôn của em đấy nhỉ? Thế này đi, em lấy tiền, tôi lấy em!"