Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 707



Tôi rất yêu em.

Bốn chữ này khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Đường Thi kinh ngac nhìn chằm chằm Bạc Dạ đôi mắt đỏ hoe xoay đầu lại, sau đó anh nói: “Chuyện đó… Tôi sẽ không ngăn cản em đi tìm hạnh phúc của mình, tôi sẽ không gây bất cứ ảnh hưởng gì tới em. Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh em, cho dù chỉ là làm bạn, cho nên… em có thể có thể đừng đuổi tôi đi có được không?”

Toàn bộ tâm lý phòng bị đều hoàn toàn sụp đổ, từ trước đến nay Đường Thi chưa từng ngờ tới việc có một ngày, một người đàn ông luôn đứng trên cao hô mưa gọi gió này lại có bộ dạng như đứa trẻ như vậy. Anh cúi thấp đầu, nhẹ giọng hỏi cô, có thể nào đừng đuổi anh đi có được không.

Đường Thi suýt nữa cũng khóc theo, cô che miệng lại, đôi mắt đỏ hoe, lắc đầu, Bạc Dạ nhìn thấy liền đau lòng không thôi, anh lập tức tìm khăn tay cho cô lau nước mắt, trong lúc đang bận bịu tay chân thì có một người từ bên ngoài mở cửa xe của bọn họ ra.

Asuka vừa nhìn đã thấy đôi mắt Đường Thi ửng đỏ như vậy liền tức giận chỉ tay vào Bạc Dạ mắng: “Cái tên vô liêm sỉ cặn bã này, anh dám làm cho nữ thần của tôi khóc như vậy sao!”

Bạc Dạ suýt nữa bị Asuka chọc tức tới phun máu, sau đó thấy Asuka lập tức kéo tay Đường Thi ra rồi làm động tác chỉ tay bắn súng vào mặt Bạc Dạ, nói với Đường Thi: “Nữ thần đừng giận! Có tớ ở đây, Bạc Dạ nhất định sẽ không dám làm tổn hại gì đến cậu.”

Bạc Dạ cảm thấy bây giờ nếu có con dao trên tay, nhất định anh sẽ gọt chết Asuka này!

Phải rất khó khăn anh mới có thể làm dịu mối quan hệ giữa anh và Đường Thi! Rồi lại khó khăn lắm mới có thể khiến cô cảm động như vậy! Vậy mà cái kẻ Asuka này lại đến phá hủy tất cả.

Bạch Việt ở một bên thấy Bạc Dạ đang sắp hộc máu, phải nén cười đến độ dường như muốn tắt thở, sau khi đưa Đường Thi lên xe, Bạch Việt liền không nể nang cười suốt phía sau, khiến Đường Thi không thể không quay lại nhìn anh.

Bạch Việt ôm bụng vẫy vẫy tay: “Không có chuyện gì đâu, Đường Thi chú ý an toàn một chút, có dùng xe lăn nữa không?”

Chiếc xe lúc trước của Đường Thi đã được gấp lại rồi cất vào cốp xe, bây giờ Đường Thi định xuống đất lại được đem ra, Asuka đặt Đường Thi lên xe lăn rồi đẩy cô đi lên phía trước, Bạc Dạ nói: “Cô cướp công việc của tôi làm gì?”

Asuka đường đường chính chính nói: “Nghĩ thật đẹp, đừng có mà lại gần nữ thần của tôi, anh là tên đàn ông tồi khiến nữ thần của tôi phải khóc.”

Bạc Dạ vô duyên vô cớ bị mắng một trận, bỗng dưng anh cảm thấy mình thật oan ức, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy sườn mặt trầm tĩnh dịu dàng của Đường Thi, trong lòng anh lập tức dịu lại.

Giống như cả thế giới đều trở nên yên lặng.

Sau đó Asuka đưa Đường Thi ra khỏi thang máy, bấm chuông cửa, người ra mở cửa là Khương Thích. Trông thấy một đám người xung quanh Đường Thi, Khương Thích không khỏi ngạc nhiên. “Chúng tôi dẫn cô ấy từ truyền thông Starlight về đây Bạch Việt giải thích đơn giản “Sau này không cần phải đến nơi đó nữa.”

Khương Thích cảnh giác liếc nhìn Đường Thi, sau khi xác nhận trên người cô không hề có vết thương nào mới nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Thạch Họa và Tiêu Hách Thiên.” Bạc Dạ đứng bên cạnh nhắc tới tên của hai người đó “Chính là kẻ chủ mưu phá vỡ chiếc bản quảng cáo lần trước.”

Khương Thịch trợn tròn mắt kinh ngạc, có chút không nói nên lời, sau đó cô lại mắng vài câu: “Cầm thú…”

Đây là muốn lấy mạng của Đường Thi mà!

Khương Thích mời bọn họ vào nhà, bởi vì Bạc Dạ đã ra tay giúp đỡ trong chuyện này nên cô cũng đã thay đổi cái nhìn về anh, còn hỏi rất khách khí

. “Uống gì không?”

“Cái gì cũng được.” Bạc Dạ nhìn xung quanh căn nhà, sau đó không thấy chú chó husky của mình ở đâu, quả nhiên là nghe thấy tiếng hú từ phòng của Đường Thi, Đường Thi cười nói: “Nó lại bị tôi nhốt trong phòng của tôi.”

Khương Thích mở cửa cho Tiểu Dạ Dạ, chú husky lao thẳng ra ngoài như một con thú hoang vừa được cởi trói, như một tia chớp, lao thẳng lên người Bạc Dạ!

Bạc Dạ chưa kịp phản ứng thì đã bị con chó đè lên trên số pha, Tiểu Dạ Dạ nhắm thẳng vào khuôn mặt của Bạc Dạ mà liếm, Bạc Dạ la lên bảo nó dừng lại, nhưng nó vẫn tiếp tục vẫy đuôi thích thú như thể không nghe thấy gì.

Bạc Dạ mỉm cười và đẩy nó ra, nó lại quấn tới, chui đầu vào từ dưới cánh tay của Bạc Dạ và đẩy cánh tay của anh lên, nghĩa là bảo hắn sờ sờ vào nó.

Đường Thi chưa bao giờ thấy con husky này gần gũi người khác tới như vậy, cô ngồi trên xe lăn, vỗ vỗ đầu gối: “Tiểu Dạ Dạ?”

Tiểu Dạ Dạ quay đầu liếc nhìn Đường Thi, sau đó vẫn lao lên người Bạc Dạ. ” Được lắm, đúng là nuôi một con chó phản bội mà!

Hàn Nhượng đi ra ngoài làm chút việc, Đường Duy hôm nay có tiết tự học muộn, trong nhà vốn dĩ chỉ có một mình Khương Thích, cô nhàn rỗi nên ép nước trái cây rồi phân phát cho mọi người, ban đầu mọi người chỉ cho rằng cô ấy nhiệt tình hiếu khách, nhưng sau khi uống cạn ly nước rồi nhìn thấy nụ cười xấu xa của Khương Thích, trong lòng mọi người hơi có chút bất an.

Nhưng đã quá muộn rồi, mùi vị của ly nước trái cây đã chảy xuống tới cổ họng… Nó khiến cho bọn họ hiểu sâu sắc hơn về cái được gọi là… Thảm, họa, nhà, bếp.

Đường Thi bị nước trái cây tự chế của Khương Thích làm cho buồn nôn suýt chút phun ra hết, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể giữ hình tượng của mình, khàn giọng hỏi một câu: “Đây là cái gì vậy?”

Khương Thích cười tít mắt trả lời: “Nước trái cây.” Cổ họng của Bạc Dạ bắt đầu đau: “Sao mùi vị lại… kỳ lạ thế?”

Bạch Việt là một bác sĩ, đã quen với việc uống những thứ tự chế, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải những món có vị đắng nhưng chưa từng uống qua thứ đồ uống dở như vậy, anh hoài nghi hỏi: “Trong này có mướp đắng và cần tây không?”

“A, đúng là thông minh.” Khương Thích đưa ngón cái.

“Còn có cà chua bi, cam, chanh leo, thanh long, sữa nguyên chất, yến mạch, đậu nành, lúa mạch…”

Asuka chạy sang một bên đè họng muốn nôn ra, Khương Thích trừng mắt nhìn: “Làm gì vậy? Những thứ này không phải đều rất giàu dinh dưỡng hay sao? Cho nên tôi mới trộn chúng lại làm một rồi ép ra.”

Đường Thi và Bạc Dạ vẻ mặt như thể vừa nuốt phải một con ruồi. Cả hai đều muốn ói ra nhưng cứ như bị hóc xương cá. Bạch Việt đã không dám nhìn thẳng vào ly nước trái cây đấy nữa rồi, thành phần trong đó thật quá đáng sợ! Kết hợp lại với nhau thật sự chẳng khác gì vũ khí sinh học!

Khương Thích đây là đang bắt bọn họ ra để thử nghiệm! Khương Thích nói: “Khó uống tới như vậy sao?

Vậy sau này tôi sẽ thêm một chút hương vị khác, chẳng hạn như dâu tây hay kiwi nhé?”

Đường Thi chắp hai tay lại như làm lễ bái Bồ Tát: “Bà cô của tớ, tớ van cậu, ngoan ngoãn ngồi đây đợi bếp trưởng Hàn Nhượng về có được hay không? Tớ không muốn chết trẻ đâu…”

Khương Thích vui vẻ: “Thật sự khó uống tới như vậy à? Tớ tự mình thử xem sao…”

Năm phút sau, Khương Thích ngồi dựa vào bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh nôn khan, một đám người ngồi bên ngoài ôm bụn cười đến khó thở, Đường Duy học xong tiết tự học, bắt xe taxi về nhà thì thấy cảnh này.

Những người vốn là kẻ thù của sống chết của ba mẹ cậu đang ngồi yên bình với nhau. Kế bên là Bạch Việt và Asuka, Khương Thích thì đang đổi kênh truyền hình, các người cười nói vui vẻ, nhìn không thể nhận ra đó đã từng là những người đánh nhau muốn chết đi sống lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv