Thạch Họa nghe thấy âm thanh này, phản xạ có điều kiện của cô ta là rùng mình, âm thanh này quá quen thuộc. Mỗi lần cô ta nghĩ tới việc xuống tay với Đường Thi thì lại có người ra tay giúp đỡ cô.
Dưới ánh đèn, có người bước vào cửa, Đường Thi ngồi trên chiếc xe lăn, trông thấy bóng dáng cao cao gầy gầy mơ hồ ở phía xa, người ấy đang từ từ tiến về phía này, sau lưng còn có hai người khác, một trong số đó mặc đồ màu đỏ, mà phong thái của người này khiến Đường Thi cảm thấy rất quen mắt.
Mãi đến khi họ đến gần cô mới phát hiện, thì ra là Bạc Dạ.
Thạch Họa thấy Bạc Dạ xuất hiện, cả khuôn mặt đột nhiên biến dạng, sợ hãi đến lạc cả giọng: “Anh Bạc Dạ, anh làm sao thế ”
Hôm nay không phải là cuối tuần sao? Tại sao cuối tuần mà Bạc Dạ lại xuất hiện ở đây?
Bạc Dạ liếc nhìn vết hằn đỏ do bị tát trên mặt
Thạch Hoa, lại coi như không thấy gì mà bước tới bên cạnh Đường Thi hỏi: “Tay có đau không?”
Đám đông bắt đầu xôn xao.
Đường Thi tát Thạch Họa một cái, phải ứng đầu tiên của Bạc Dạ lại hỏi tay Đường Thi có bị đau hay không!
Trời ạ, chuyện gì đã xảy ra với Cậu Bạc Dạ vậy?
Đường Thi không nói gì, chỉ là ánh mắt rất hờ hững nhìn sang cô ta, khiến Thạch Họa liền nổi giận đùng đùng: “Cô quyến rũ anh Bạc Dạ từ lúc nào.?”
Một giây sau, có thêm một đám người từ bên ngoài bước vào, là Lam Minh.
Thạch Họa kinh ngạc, sau đó cô ta thấy người đứng bên cạnh mình rút còng số tám từ bên hông ra, còng tay cô ta lại, tất cả mọi người đều sững sờ trước tình huống đột ngột này, rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ!
Thạch Họa hét lên: “Các người làm gì vậy? Các người dựa vào cái gì mà muốn bắt tôi?” Bạc Dạ cười khẩy: “Bản thân đã làm chuyện gì, trong lòng cô không biết sao?”
Khuôn mặt của Thạch Hoa tái nhợt, Tiêu Hách Thiên đứng bên cạnh cô ta cũng lờ mờ phát hiện ra được có chuyện gì đó sai sai, rõ ràng Bạc Dạ đã có chuẩn bị trước rồi mới tới, lẽ nào… lẽ nào Bạc Dạ đã phát hiện chuyện bọn họ muốn xuống tay với Đường Thi rồi sao?
Là ai là ai có thể điều tra ra chuyện biển quảng cáo bị người khác cắt từ trước?
Huống hồ bọn họ còn lén đánh tráo video giảm sát từ trước, làm sao đám người Bạc Dạ lại có thể tìm được bản gốc?.
Thực ra thì việc lấy được bản gốc của video đó đối với Bạc Dạ mà nói chỉ là chuyện cỏn con, thậm chí còn không cần nhờ tới sự giúp đỡ của Kỳ Mặc hay bất cứ người nào khác để khôi phục lại phần bị mất, chỉ dựa vào kỹ thuật của anh thôi đã có thể dễ dàng đột nhập vào hệ thống an ninh của tòa nhà này bất cứ lúc nào.
Bước ngoặt đột ngột này thật đúng là không thể lường trước được, Lam Minh đi vào bên trong cùng với Bạc Dạ, Bạch Việt đứng sang một bên, bởi vì Lam Minh có ở đó nên sắc mặt của anh ta không được tốt cho lắm, chỉ đành chọn cách im lặng, điều này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy các người này không dễ trêu chọc.
Việc Bạc Dạ ra tay cũng không nằm ngoài ý nghĩ của Bạch Việt.
Ngay từ ban đầu, khi nhóm người Bạc Dạ suy đoán đến Thạch Họa thì cũng đã nhanh chóng dự định ra tay rồi, nhưng vì luôn nể mặt Phúc Trăn nên không có ý làm to chuyện, nhưng bây giờ đây đã dự định hoàn toàn không cho Phúc Trăn mặt mũi nữa rồi.
Mẹ nó, mày đã muốn cướp người phụ nữ của ông đây rồi thì ông đây cũng không khách khí nữa, quyết không chừa lại cho mày chút mặt mũi nào! Bất kể là em họ hay em ruột, đều bắt đi hết!
Lam Minh lạnh lùng nói: “Dẫn đi!” “Chờ một chút đã!” Tốt xấu gì thì Thạch Họa cũng là người thân của Phúc Trăn, trước giờ chưa hề bị làm mất mặt trước nhiều người như vậy, cảm thấy linh hồn đều bay mất cả rồi: “Sao lại bắt em đi… anh…” “Chuyện tấm biển quảng cáo.” Bạc Dạ trả lời một câu đơn giản, trong mắt dường như dâng lên sát khí: “Tôi muốn tính sổ thật rõ ràng với cô.”
Không… Không thể nào, sao Bạc Dạ lại biết được chuyện cô đã nhúng tay vào tấm biển quảng cáo đó? Hơn nữa rõ ràng người gọi điện thoại lúc đó là…
Bây giờ Thạch Họa đã gấp đến mức hai mắt đỏ hoe, mặc kệ là địch hay bạn mà hét to giữa đám đông: “Là Tiêu Hách Thiên làm! Tiêu Hách Thiên muốn hại Đường Thi, không phải là tôi!”
Tiêu Hách Thiên? Minh tinh nổi tiếng Tiêu Hách Thiên, người như vậy lại…lại muốn hại một cô gái yếu ớt đến độ tay trói gà cũng không chặt?
Câu nói này đã lập tức gây nên một đợt sóng to gió lớn khác.