Nghe Vưu Kim nói gần đây Đường Thi rất tốt, anh bắt đầu bất an, lo lắng cô thật sự rời khỏi thế giới của mình. Người ta thường nói tình cảm nếu là hai đường thẳng song song thì sẽ rất đau khổ, bởi vì vĩnh viễn song song, vĩnh viễn không thể gặp nhau. Nhưng Bạc Dạ cảm thấy khi quan hệ của hai người biến thành hai đường thẳng giao nhau mới đau đến cào xé ruột gan, bởi vì chỉ có một lần gặp mặt rồi đi ngược chiều nhau, mỗi người đi về một hướng, cuối cùng không bao giờ gặp lại.
Anh ngẩn người rời khỏi văn phòng, bước vào thang máy, rời khỏi công ty của Vưu Kim. Lễ tân nhìn bóng lưng anh, đột nhiên dụi mắt. Không hiểu sao cô lại cảm thấy bóng lưng anh… trông thật cô đơn.
Đêm nay, Hàn Nhượng trở về rất sớm, vẻ mặt mỏi mệt. Đường Thi vừa lắp ráp mô hình với Đường Duy xong, thấy anh ta về thì rót một ly nước ấm cho anh ta: “Anh không sao chứ? Chuyện của Thích Thích sao rồi?”
“Diệp Kinh Đường không chịu thả cô ấy.” Hàn Nhượng uống một ngụm nước ấm, đấm lên sofa: “Chết tiệt! Ba tôi quan hệ tốt với nhà họ nên không thể trở mặt, đây mới là điều khiến tôi thống khổ nhất.
Đường Thi hơi thất vọng, nhưng lại không muốn từ bỏ hy vọng, bèn an ủi anh ta: “Không sao, có anh ở đây, chắc chắn Khương Thích sẽ tin tưởng anh.”
“Tôi chỉ căm hận mình không phải là lãnh đạo cao tầng của công ty. Nếu thế thì tôi sẽ có quyền lợi dụng công ty đối kháng với doanh nghiệp của Diệp Kinh Đường” Hàn Nhượng ngẩng đầu nhìn Đường Thi, gắn từng chữ: “Đường Thi, cô nói xem tôi có nên trở về tiếp nhận công ty của ba tôi không?”
Đường Thi kinh hãi: “Chẳng phải anh vẫn không thích thương trường sao? Anh thích nhất là nấu ăn.
“Không, làm đầu bếp thì chẳng chiếm được thứ gì” Hàn Nhượng không nhịn được gầm lên: “Bởi vì tôi đến chừng này tuổi rồi mà chỉ lo cho bản thân là được, không kế thừa tài sản gia đình nên mới không có bản lĩnh chống lại Diệp Kinh Đường.”
Anh ta… Có thể vì Khương Thích mà từ bỏ sở thích lớn nhất của mình, có thể thu hồi tính cách tự do tiêu sái, giống như lên chiến trường, cho dù là vì Khương Thích, anh cũng phải xông lên cho bằng được! Hàn Nhượng nhìn chằm chằm Đường Thi: “Tôi sẽ không để Khương Thích trở lại bên cạnh Diệp Kinh Đường, không bao giờ!”
Anh sẽ dốc hết sức kéo cô ấy về từ tay một người đàn ông khác.
Đường Thi thở dài, vỗ vai Hàn Nhượng: “Anh cố gắng là được, đừng áp lực quá. Chắc chắn Thích Thích cũng sẽ nghĩ mọi cách bỏ trốn. Chúng ta đều đồng lòng”
Hàn Nhượng không nói chuyện. Đường Thi kêu Đường Duy chơi với anh. Cô không thể can thiệp vào chuyện của họ. Cô về phòng, ngả người lên giường. Khương Thích thật hạnh phúc, có người vượt qua muôn trùng khó khăn vì cô ấy, cô ấy may mắn hơn cô rất nhiều. Cô thật sự hy vọng cô ấy có thể nhận được hạnh phúc.
Ngoài cửa, Đường Duy nhìn Hàn Nhượng, khẽ hỏi: “Anh Nhượng, anh định trở về tiếp nhận công ty của ba anh hả?”
Hàn Nhượng cười chua xót, vuốt má cậu bé: “Đúng rồi.”
Đường Duy hỏi: “Anh đi làm thì dẫn em đi cùng được không? Nếu em được nghỉ học.”
Hàn Nhượng sửng sốt: “Em muốn học để làm gì?”
“Em muốn học xem các anh làm ăn kiểu gì” Đường Duy nghiêm túc nói: “Em muốn huấn luyện kỹ năng tư duy của mình.” “em…” Hàn Nhượng chần chờ một lát rồi vẫn không nói hết câu, chỉ cười nói: “Được, vậy thì chúng ta cùng nhau học tập. Chờ xem. Cuối cùng sẽ có ngày họ đều có khả năng bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.