Khi ý thức được ý tưởng này, tất cả những thứ tiếp theo trở nên có chút kinh khủng.
“Cậu Bạc, anh bởi vì phong cách trên thương trường đã đắc tội với không ít người, cho nên tôi ban đầu cũng từng nghĩ đến có phải là đối thủ cạnh tranh đang giả vờ bí ẩn không? Nhưng anh thấy đấy, nhất cử nhất động của người bí ẩn này đều nhắm thẳng vào An Như, thậm chí còn đưa ra câu nói “ông trời có mắt”, điều này cho thấy người này rất hận An Như. ”
Lâm Từ nói một câu rất dài: “Vậy thì sẽ gạt chúng ta qua một bên chuyện. Nếu như hắn ta vì để báo thù An Như, có thể tìm một chỗ không người trực tiếp giải quyết An Như, tại sao phải phí sức hành hạ An Như thành bộ dạng như vậy, lại còn để cô ta thoi thóp hơi thở cuối cùng, đưa đến cửa biệt thự của anh làm gì?”
Đầu óc của Bạc Dạ hoạt động rất nhanh, tất cả những khả năng anh có thể nghĩ ra đều bị xóa sổ từng cái một, vì vậy những gì còn lại là
“Điều này cho thấy chuyện mà anh ra hận An Như, có liên quan đến anh. Kể cả câu nói ‘ông trời có mắt’ đó, nó cũng đang dẫn dắt anh, anh không phải là người ngoài cuộc, mà là trung gian ”
Anh ấy không phải là người ngoài cuộc, anh ấy là người trung gian.
Là chuyện gì, rốt cuộc là chuyện gì, mới khiến người bí ẩn này hận An Như tới vậy, lại cố tình dẫn dắt mình đi tìm ra chân tướng phía sau?
“Anh có liên quan đến An Như, là bởi vì An Mật. Sau khi An Mật đi, anh mới thay thế chăm sóc Lan Như.Cho nên nếu như lướt qua An Mật, không có chuyện gì là chuyện liên quan giữ anh và An Như nữa, vậy thì tiếp tục suy luận, thì có liên quan đến An Mật, đột nhiên nhất, là nhớ đến năm năm trước…”
Giọng nói của Lâm Từ đột nhiên bị đè nén, thậm chí còn có chút kinh khủng: “Cậu Bạc…có người kéo anh quay lại năm năm trước. Tìm kiếm lại mọi thứ… ”
Câu nói này, khiến Bạc Dạ như bị sét đánh bên tai!
Vậy… năm năm trước, có phải thực sự đã hại nhầm người?
Người đàn ông bí ẩn này đã dẫn đường cho Bạc Dạ, anh ta muốn anh tìm ra sự thật gì?
Còn Đường Thi thì sao? Còn Đưong Thi mà anh đẩy vào tù năm năm trước thì sao? Nếu chuyện năm năm trước đã lắng xuống rồi, tại sao còn có người muốn liều mạng đem món nợ cũ này lật lại?
Bạc Dạ không dám nghĩ xa hơn.
Nhưng ý kiến kết luận này quá rõ ràng. Năm đó, Đường Thi bị oan.
Người bí ẩn không rõ lai lịch vừa chính vừa tà này đã mở đường cho anh tìm kiếm sự thật năm đó, anh không biết hắn ta năm đó đóng vai trò nào, tại sao phải mất 5 năm im lặng để mới bắt đầu sửa lại án sai một lần nữa, nhưng tất cả mạch suy nghĩ đều hướng đến vụ mưu sát đó, Vụ án mà Đường Thi là hung thủ mưu sát.
Nếu Đường Thi thực sự là bị oan…
Tay Bạc Dạ bắt đầu run rẩy..
Đôi mắt Lâm Từ nặng trĩu, nghiêm nghị nhìn Bạc Dạ: “Cậu Bạc, trong chuyện năm đó nhất định phải có chuyện gì đó giấu diếm. Trong tay chúng ta bên này đã có quá nhiều dữ liệu chứng minh khi đó còn có một người khác có khả năng.”
Một khả năng khác.
Một khả năng Đường Thi trong sạch.
Bạc Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, môi run run, thật lâu mới hỏi vài câu: “Lâm Từ… cậu cảm thấy, đây có phải là bạn của Đường Thi, giúp cô ấy mưu phản không?”
Có phải là bạn của cô ấy có dụng ý xấu cố ý dẫn dắt anh không?
“Không.”
Lâm Từ rũ mi, nhẹ nhàng nói: “Cậu Bạc, nếu như là bạn của Đường Thi, nhắm vào không nên là An Như, mà là anh.”
Nếu như là bạn của Đường Thi giúp cô sửa lại án sai, vậy thì người mà gây tổn thương cho Đường Thi nhiều nhất không phải là An Như, cô ta chỉ là một người tới sau, căn bản sẽ không chịu sự ngược đãi như vậy, bởi vì đầu sỏ thực sự vẫn còn đang sống rất tốt, không có bất kỳ ảnh hưởng gì, đây không phải là điều mà thực sự làm Đường Thi đau khổ tận cùng, tống cô vào tù, dùng tội danh vô cớ huỷ hoại cả đời cô, chính là Bạc Dạ.