Thế là người ba già đành đưa mắt nhìn Tô Nhan được Đường Duy đón đi, lo âu nói, “Hai đứa… trên đường đừng cãi nhau đấy”
Cãi nhau”
Đường Duy vui vẻ, cậu yêu thương cô còn không kịp đâu!
Thế là cậu quay về phía Tô Kỳ lắc đầu, “Chú, chú cứ yên tâm đi”
Nhà họ Bạc sẽ không để Tô Nhan phải chịu một chút xíu liên luy oan ức gì nữa.
Đứa nhỏ này… Tô Kỳ nhìn qua hai người bọn họ, thở dài, sau khi xe của Đường Duy chạy đi thật xa, ông ta mới bấm số gọi cho Bạc Dạ, “Alo, Bạc Dạ, tôi thương lượng với cậu một chuyện…”
Lúc Tô Nhan và Đường Duy tới cục cảnh sát, bên trong đang loạn tung tùng phèo, Đường Thị và Bạc Dạ đã sớm ở đó, mấy tên đàn ông du côn bị tóm đang gân cổ mạnh miệng, “Chính là bà ta! Chính là bà tat”
“Đúng, là bà ta cho chúng tôi tiền!”
Tô Nhan và Đường Duy đồng thời nhíu mày, lúc đi tới mới phát hiện người bị đám người kia vây quanh bên trong là một người phụ nữ trung niên, dáng người thon gấy, ánh mắt sáng sủa, đang bị cảnh sát hỏi, “Là bà đưa tiền cho cho họ.
sao?”
Người phụ nữ kia không nói một lời Đường Thi nhìn thấy hai đứa trẻ, lập tức đi lên đón, “Nhan Nhan! Cháu đã đến!”
Không hổ là Đường Thi, cho Tô Nhan đủ mặt mũi, con trai mình và Tô Nhan cùng nhau vào, cái tên đầu tiên cô lên tiếng gọi lại là Tô Nhan.
Bạc Dạ không có bất kỳ ý kiến gì với việc này, ở trong mắt anh, Tô Nhan đã sớm được tính nửa người nhà nhọ Bạc, nhìn cô từ nhỏ đến lớn, đương nhiên vào lúc này nhà họ Bạc bọn họ phải che chở cho cô rồi! Huống chỉ vừa rồi Tô Kỳ gọi điện thoại tới dặn đi dặn lại, anh cũng không thể để cho anh em tốt thất vọng được.
Nghe thấy cái tên Tô Nhan này, người phụ nữ trung niên vốn đang không nói một lời nào đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn về phía Tô Nhan, vẻ mặt kia khiến tất cả mọi người ở đây đều thấy kinh ngạc, nhìn thẳng về phía Tô Nhan.
Tô Nhan đứng ở đó, đối mặt với ánh mắt thù hận của người phụ nữ trung niên, cô không có chút lo lẳng nào mà sóng vai đứng thẳng với Đường Duy, sau đó được Đường Thi năm lấy tay, “Nhan Nhan, mau tới đây, mau tới nói về chuyện xảy ra khi đó một chút..”
“Tô Nhan?”
Người phụ nữ trung niên đấy đám người ra, bố nhào về phía Tô Nhan, “Chính là cô! Chính là cô! Chính là cô hại chết con gái tôi!”
Năm chữ hại chết con gái tôi vừa ra, có thế nói là long trời lở đất, Đường Thi đứng bên cạnh thay đổi sắc mặt, ngay cả cánh sát cũng thấy khó hiểu, “Chuyện này… cô gái này không phải người bị hại sao? Theo vụ án chúng tôi được nhận.”
“Năm năm trước chính là cô ta hại chết con gái tôi!” Mẹ của Từ Dao như bị điên, ngón tay khô gầy muốn bắt lấy Tô Nhan, hận không xé nát cô ra.
Người phụ nữ này, người phụ nữ này dựa vào cái gì mà lại hại chết con gái bảo bối của bà ta Con gái bảo bối của bà ta và Đường Duy vốn đang chung sống rất tốt, xứng đôi như vậy, đều do người phụ nữ này xuất hiện!
“Bản thân cô ta đã là con gái của An Mật, biến thành tội phạm giết người chẳng có gì lại” Mẹ của Từ Dao nói hết lời trong lòng mình ra, ở trước mặt tất cả mọi người, bây giờ bà ta chỉ hận không thể để mọi người ra tay giết Tô Nhan xả giận cho bà ta, “Tôi thấy cô lúc nhỏ cũng đi theo người mẹ làm nhiều việc ác của cô! Mẹ của cô hại Đường Thị, chắc trong lòng cô cũng rất vui vẻ nhỉ! Bây giờ cô lại dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Đường Duy, chờ một ngày làm cho nhà họ Bạc phải vợ con ly tần đấy! Đường Duy, cậu đừng để cô ta lừa! Cô ta đến để báo thù cho mẹ cô ta đấy!”