“Cô đừng tưởng rằng tôi không tra được những gì cô làm, cô chuyển tiền cho mẹ Từ Dao thông qua tài khoản họ hàng xa của mình, sau đó mẹ Từ Dao nhận số tiền kia chưa tới năm phút đã chuyển cho đám du côn chuyên làm.
chuyện xấu kia, Sakahara Sakurako, cô cũng chỉ có từng ấy bản lĩnh thôi sao!”
Trong lòng Đường Duy rất tức giận, nếu không phải Sakahara Kurosawa ở đây, anh chỉ sợ mình đã thật sự ra tay đánh Sakahara Sakurako rồi Giả vờ đáng thương, giả vờ tội, giả vờ không biết chuyện gì cả, tất cả phụ nữ trên đời này đều như vậy, mình đã làm gì mà mình còn không rõ sao, nhưng người bị hại thật sự thì sao chứ?
Người bị hại thật sự thì sao chứ?
Là phải gánh vác chuyện mẹ mình hại người khác nhưng lại không thèm giải thích cho mình một câu nào, là thà rằng bị hiểu lãm bị ngược đãi cũng không kêu một tiếng, còn nghĩ rắng đáng đời mà tiếp tục chống đỡ, là không làm cái gì cả nhưng lại đồng ý tự tay nhuộm đen mình đế đi chuộc tội cho người có máu mủ.
Là Tô Nhan bị Sakahara Sakurako độc ác trút thuốc rồi gọi nhiều người tới làm nhục như vậy.
Đường Duy tiến lên một bước, Sakahara Sakurako lui về sau một bước, ánh mất anh lạnh lùng, “Có phải cô rất muốn Tô Nhan chết hay không, có phải hay không, hả?”
‘Sakahara Sakurako bị sát khí của Đường Duy dọa sợ đến mức cả người run tẩy, nhưng cho dù thế nào cô ta cũng không thể thừa nhận tất cả điều này được, nếu không chẳng khác nào khiến mình mất hết danh dự, dù sao cô ta cũng là người của gia tộc Sakuragawa, không thể để mình mất mặt như vậy được, “Anh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ cảm thấy Tỏ Nhan không xứng với anh, mặc.
dù cô ta là người nhà họ Tô, nhưng chuyện mẹ cô ta – An Mật lại không thể tha thứ, tôi đau lòng anh đó Đường Duy, tôi cảm thấy con gái của một người có tội như thế không xứng với anh, tôi cũng vì muốn tốt cho anh thôi…”
“Tôi cần cô muốn tốt cho tôi à?”
Cuối cùng Đường Duy đã không nhịn nối nữa, đi lên bóp cổ Sakahara Sakurako, khiến Sakahara Sakurako phải hét lên một tiếng, cô ta liều mạng giấy giụa, bị Đường Duy đè xuống dưới đất, cảm giác ngạt thở chui vào trong não, trung tâm thần kinh truyền đến cảnh báo điên cưồng, cô ta nói, “Đường Duy, anh phải biết rõ… Ai mới là người thật sự yêu anh, ai mới là..”
“Thật sao? Cô là một kẻ chưa từng phải trải qua điều gì cả, xứng đáng nói những điều này với tôi sao?”
Ánh mắt Đường Duy rất hung ác, những ký ức nổ tung cần nuốt hết tất cả lí trí của anh, quá khứ phải chịu đựng tất cả kia lại cuốn tới lần nữa, đôi mất của anh gần như có thể nhỏ ra máu, Cô không xứng khoa tay múa chân với quá khứ của tôi, cô càng không xứng thương hại tôi!
‘Sakahara Sakurako không thể chấp nhận được những gì cô ta làm lại bị phủ nhận hoàn toàn, trong mắt cô ta, vì Đường Duy thì chuyện xấu gì cô cũng làm, nhưng bây giờ lại bị Đường Duy coi những chuyện ấy đều không đáng, tâm trí như vụn vỡ, cả người cô ta run tấy: “Đường Duy… Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, em đã thay anh loại bỏ Tô Nhan, loại bỏ kẻ thù cho anh như vậy không tốt sao! Anh đều không cần ra tay làm, em đã giúp anh mọi chuyện như vậy, anh không thấy sao?”
“Cô điên rồi!”
Đường Duy chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mắt không thể hiểu nổi: “Sakahara Sakurako, căn bản cô không cần làm những chuyện như vậy, cho dù tôi và Tô Nhan có chuyện gì đi nữa thì cũng không đến lượt người ngoài như cô nhúng tay vào, cô cho rằng cô là ai?”
“Đường Duy!”
‘Sakahara Sakurako oà khóc, cô ta khóc đến đáng thương: “Hiện tại anh không hiểu ý tốt của em, sau này chắc canh ta anh sẽ biết…”
Đường Duy không nhịn được, hiếm khi nói ra một câu khó nghe: “Cô bị điên rồi, thật sự không còn thuốc nào cứu chữa!”