Dường như Sakahara Kurosawa đang khóc lóc, hốc mắt anh ta đỏ bừng, trong mắt tràn đầy tơ máu: “Tớ đi tìm cô ấy muốn nói chuyện thật tốt, ai biết… Ai biết được…”
“Vậy cậu đang làm gì?”
Một tiếng gầm giận dữ của Đường Duy khiến Sakahara Kurosawa kinh hãi.
Sau đó nghe thấy tiếng nói vang lên như lệnh trời ban xuống: “Bây giờ tớ sẽ đến đón cậu, đứng dậy thu dọn đồ đạc của bản thân, nhanh chóng đi khách sạn tìm Lạc Du Du!”
Lời nói quyết đoán như vậy của Đường Duy khiến Sakahara Kurosawa nhất thời không kịp phục hồi tinh thần, đợi đến khi ý thức lại, anh ta mới cầm điện thoại di động lên, giọng nói nhẹ nhàng, giống như: đang lo lắng sợ hãi điều gì: “Chúng ta đến đó thật sự tốt sao?”
Bây giờ Đường Duy hận không thể xuyên sang bên kia điện thoại di động, túm lấy đầu của Sakahara Kurosawa lắc lắc nước trong đầu anh.
ta thật mạnh, bình thường lúc làm việc anh ta đều quả quyết chắc chắn, vừa nhắc đến chuyện của Lạc Du Du đã sợ thành như vậy, thật sự là mất mặt!
Vì thế giọng nói của Đường Duy lạnh lùng hơn: “Chúng ta qua đó không tốt, chẳng lẽ cậu muốn nhìn Lạc Du Du và Cố Mang cùng nhau mở cửa mới tốt sao? “
Hai chữ mở cửa kích thích đến Sakahara Kurosawa, trên mặt anh ta vốn dĩ lạnh đến thấu xương lập tức toát ra một chút sát khí: “Không tốt!”
“Vậy là không được”
Đường Duy nhanh chóng cầm chìa khóa xe: “Tớ tới đón cậu, cậu chuẩn bị cẩn thận bản thân một chút, bây giờ đi luôn”
Nói xong cậu không đợi Sakahara Kurosawa đáp lại đã vội cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau, Đường Duy lái xe đến cửa biệt thự của Sakahara Kurosawa, đi đến trước cửa nhìn thấy cánh cửa vẫn còn đóng kín, không chút do dự nhấc chân đạp một phát mở tung cánh cửa, bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Sakahara Kurosawa: “Cậu có biết cánh của của ông đây đáng giá hơn bảy trắm triệu hay không?”
“Tôi làm thế anh dám trách tớ sao?” Đường Duy ngẩng đầu lên nhìn, lớn tiếng đi vào: “Đổi thành cửa điện tử thì đã không có phiền phức như vậy, tuổi còn trẻ mà cậu lại thích sưu tâm đồ gõ cố xưa, tớ cũng không hiểu trong đầu cậu có cái gì”
Sakahara Kurosawa đang mặc quần được một nửa, anh ta cầm thất lưng đi ra, Đường Duy thấy tình cảnh này nhanh chóng trực tiếp lui về phía sau một bước đi ra khỏi cửa: u mặc quần vào, người không biết còn tưởng cậu muốn làm gì với tớ “Cậu?”
Sakahara Kurosawa sờ cảm, tay kia đang thu dọn quần áo của anh ta một chút: “Gần như cũng hợp, cậu mang theo tóc giả rồi mặc một chiếc váy đồng phục.JK, có lẽ còn có thể làm một quý cô”
Đường Duy cười như không cười, âm trầm nhìn anh ta: “Bây giờ tớ sẽ mặc cho cậu một chiếc váy đồng phục.JK, cậu có tin không?”
Sakahara Kurosawa vẫy tay với cậu: “Đứng xa như vậy làm cái gì, vào đây xem cà vạt mới của tớ đi, còn có chiếc thắt lưng này nữa, đó chính là phiên bản giới hạn…”
“Mặc đẹp như vậy làm cái gì, chúng ta đi bắt gian, không phải đi xem mắt” Đường Duy lạnh lùng nói ra một câu đâm xuyên qua trái tim Sakahara Kurosawa, cậu khoanh hai tay đứng ở bên cạnh cười lạnh: “Cậu còn mong sau khi Lạc Du Du tỉnh dậy, sau đó phát hiện cậu đang đứng trước cửa, đột nhiên thấy được độ đẹp trai của cậu?”
Sakahara Kurosawa lập tức trầm mặc, một lúc lâu anh ta nhìn Đường Duy: “Vậy tớ còn có thể làm sao bây gi Đường Duy chậc chậc một tiếng, trực tiếp đi vào phòng anh ta, lấy một cái thắt lưng xuống: “Cái này đẹp mắt hơn”