Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1625



Thời gian dường như đã dừng lại, tựa như hôm qua lại hiện về.

Thiếu niên xuất sắc đứng trước mặt cô, mặt mũi bướng bỉnh mang theo một chút u ám, dường như đó chính là sự hành hạ và cả phát thưởng mà ông trời ban cho cậu.

“Nếu em đau lòng thì anh không hề thấy đau một chút nào.

Tô Nhan thừa nhận dù cô có lòng dạ sắt đá đến đâu nhưng khi nghe Đường Duy nói câu này, trong ngực cô vẫn nổi lên một trận sóng gió kinh hoàng.

Dữ dội như một cơn bão mênh mông cuồn cuộn nuốt chứng lấy cô.

Tô Nhan lắc đầu:_“Đừng nói nữa, Đường Duy, anh rốt cuộc còn muốn cái gì nữa…”

“Anh muốn em”

Đường Duy thậm chí không hề chớp mắt lấy một cái đã nhanh chóng nói. Người đàn ông đứng đó, dáng người thẳng tắp cao ngất như bức tường thành sừng sững bên rìa thế giới của cô, mặc cho gió thổi mưa rơi vẫn đứng vững.

Tô Nhan từ khi còn rất nhỏ đã biết Đường Duy là người rộng rãi, đáng tin cậy, người có thể được Đường Duy nhận định chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, có được một người chống lưng siêu cấp như Đường Duy.

Ánh mắt cậu luôn hiện lên sự căm thù thiêu đốt và sự cô lập băng giá, lạnh và nóng ở trong cơ thể cậu trao đổi dung hợp vào nhau, mà Tô Nhan, cùng lắm chỉ là một loại thức ăn gia súc.

Tưới nước cho cơn điên cuồng của cậu.

Làm nên một tình yêu tuyệt vọng, nổi loạn, không được tin tưởng”

“Em không thể sống cùng Vinh Sở”

Đường Duy như nhìn thấu tất cả ngụy trang của Tô Nhan: “Anh có thể cho em thứ mà em muốn, Tô Nhan, Vinh Sở không cho được”

Cậu luôn có được sự tự tin và tự chủ như thế này.

Tô Nhan trầm mặc không nói, thật lâu sau: “Anh trở về đi”

Vẫn không trả lời Đường Duy.

Đường Duy không có biểu hiện gì, như thể đã quá quen thuộc với sự từ chối của Tô Nhan. Cái này đã nhằm nhò gì chứ, đã ngồi trong tù năm năm, nghe cô nói “cút đi” cũng không đau không ngứa, cho nên biểu cảm trên mặt người đàn ông không có gì thay đổi, cậu chỉ chậm rãi đưa tay ra về phía Tô Nhan và nói: “Vậy thì anh đi, em không tiễn anh sao?”

Vội vàng chạy đến, lại chẳng làm gì, cậu rốt cuộc đang có mưu đồ gì? Muốn… nhìn cô nhiều hơn thôi sao?

Tô Nhan không hiểu Đường Duy nữa, nhưng Đường Duy vẫn cố chấp vươn tay ra, vòng tay đó trước kia chưa bao giờ mở ra đối với cô.

Trong mắt Tô Nhan cay rát, cô xoay người, không ngờ lúc này, Đường Duy từ phía sau ôm chặt lấy cô, dùng sức khóa chặt cô trong vòng tay cậu.

Khuôn ngực nóng bỏng sôi trào dòng máu trần trụi và bẩn thỉu.

Đường Duy nói: “Hãy lắng nghe tiếng con tim mình”

Từng tiếng từng tiếng đều là khao khát của cô.

“Anh đi, chủ yếu là vì muốn đến tìm em, hôm nay chuyện cũng nói xong, ngày mai anh lại đến gặp em” Đường Duy thấp giọng nói: “Anh đã mua lại nhà ở trước kia của chúng ta từ tay chú Tô Kỳ”

Kí ức về quá khứ ùa về đập vào mặt cô, Tô Nhan suýt chút nữa đã bật khóc: “Mai anh tới tìm tôi làm gì! Bị thương thì tự mình trở về nằm nghỉ đi!”

“Nếu như có thể, anh còn muốn ăn bữa sáng em làm”

Đường Duy vờ như không nghe thấy: “Nếu không có việc gì, anh đến tìm em ăn cơm cũng được”

Tô Nhan tránh thoát: “Tôi không rảnh”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv