Đúng vậy.
Người trên toàn thế giới đều cho rằng Lạc Du Du cô không có tình cảm với Sakahara Kurosawa, đều cho rằng cô cũng muốn theo đuổi tự do của mình, đều cho rằng cô giống như Sakahara Kurosawa, đều là một người tội nghiệp hy sinh vì hôn nhân gia tộc.
Nhưng trong đêm khuya, Lạc Du Du cũng đỏ mắt, tự hỏi mình rốt cuộc có muốn từ bỏ Sakahara Kurosawa không?
Nếu như từ bỏ, anh tasẽ kết hôn với người phụ nữ khác.
Vậy thì không bằng cô thừa nhận, nói cô bám người cũng được, đê tiện cũng được, ít ra trong đoạn thời gian này, cô muốn ở bên cạnh Sakahara Kurosawa.
Vì vậy Lạc Du Du quay người lại, không nhìn khuôn mặt của anh ta nữa, giống như đang đấu với chính mình vậy, đối diện với sự lạnh nhạt của Sakahara Kurosawa, Lạc Du Du coi như không nghe thấy.
Vì vậy Sakahara Kurosawa cảm thấy sự phản kháng của cô ta, dùng sức xoa đầu Lạc Du Du: “Không nhìn tôi sao?”
Lạc Du Du không nói lời nào.
Sakahara Kurosawa cảm thấy thú vị nói: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, này”
Lạc Du Du co người lại, không động đậy.
Sakahara Kurosawa dứt khoát đứng ở đó: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không? Nay mà hôm nay tôi thấy cô thuận mắt một chút, cho cô một lời khuyên chân thành,. Nếu như cô đã muốn chết như vậy, vậy tôi cũng không cản nữa. Có điều tôi phải cảnh cáo cô trước, đừng có bất cứ yêu cầu gì trong hôn nhân với tôi, hiểu chưa?”
Lạc Du Du nắm chặt chăn, dường như làm như vậy có thể tìm cho mình một chút cảm giác an toàn vậy, nói xong lời này Sakahara Kurosawa liền đi, khi đi còn đóng rầm cửa lại, giống như đang trút giận vậy.
Đứng có bất cứ yêu cầu gì trong hôn nhân với anh?
Lạc Du Du cười đến đỏ cả mắt, Sakahara Kurosawa, rốt cuộc anh có thể cho tôi cái gì chứ?
Cô ta chỉ có như vậy, làm ra dáng vẻ không quan tâm, dường như làm như vậy mới có thể ngang sức với Sakahara Kurosawa.
Thật ra, từ lúc bắt đầu, người động tâm không thể là bên thắng được.
Khi Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân trở về nhà đã là đêm muộn, khi Lam Thất Thất đối diện với căn nhà mà cô ấy chưa từng bước vào, ngạc nhiên: “Đây là anh…”
“Căn nhà trước đây anh đã mua”
Từ Thánh Mân vừa vào cửa đã ôm lấy Lam Thất Thất từ phía sau, thậm chỉ còn chưa bật đèn, đè cô ấy lên sô pha.
Lam Thất Thất bị anh ta dọa cho đỏ bừng cả mặt: “Làm gì vậy?”
Từ Thánh Mân nói: “Muốn hôn một cái, một cái”
Lam Thất Thất quay mặt đi, Từ Thánh Mân đưa mặt lại gần, giống như một tên lưu manh vậy, khiến Lam Thất Thất vội vàng hét lên: “Bật đèn đi”
“Từ từ rồi bật”
Trong bóng tôi Lam Thất Thất nghe thấy bên phía Từ Thánh Mân truyền đến tiếng sột soạt, giống như tiếng ma sát quần áo. âm thành đó vừa nghe đã biết không phải là âm thanh gì tốt. . Kiếm Hiệp Hay
Cô ấy đẩy mạnh Từ Thánh Mân: “Anh… khốn nạn. Em không có ý đó. Từ Thánh Mân. Anh có bản lĩnh thì bật đèn lên đi. Anh làm cái gì trong bóng tối vậy?”
Từ Thánh Mân trong bóng tôi cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ chân tay lộn xộn của Lam Thất Thất.
Anh ta khẽ cười, tiếng cười trong bóng tôi mang theo chút trầm thấp và ám muội, anh ta nói: “Để anh hôn một cái đi mà, em xem, đều đã lâu như vậy rồi”
“Anh sờ ở đâu đó? Nhân lúc trong tối mà động tay động chân sao?”
Lam Thất Thất hận không thể cắn một phát lên cổ Từ Thánh Mân: “Anh đánh được ba em không?”
“Suyt”
Trong bóng tối, Từ Thánh Mân giơ ngón tay ra nhẹ nhàng áp lên môi Lam Thất Thất: “Hôm nay anh tắt đèn, như thế anh giở trò lưu manh sẽ không bị phát giác”
Từ Thánh Mân thật sự vì chuyện ngủ với Lam Thất Thất mà có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.