Tại giờ phút này, cơn đau dữ dội xuyên thấu đại não của Từ Dao.
Cô ta cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình đã mất đi tác dụng của trọng lực, tư duy cũng bắt đầu lơ lửng trong hư vô.
Máu tươi đậm đặc điên cuồng chảy ra khỏi cơ thể của cô ta, nương theo dòng máu mà chảy ra ngoài, cơ thể của Từ Dao bắt đầu lạnh đi từng chút một.
Hóa ra… Mất quá nhiều máu sẽ thật sự…
Sẽ cảm thấy toàn thân rét run…
Đây chính là… Cái chết… Sợ hãi sao…?
Con ngươi của Từ Dao dần dần phóng to, đến cả một câu giãy gụa cô ta cũng không thể nói ra, khi bàn tay đang run rẩy muốn giơ lên cầu cứu, Tô Nhan lại đâm một dao xuống!
Phụt phụt.
Phụt phụt.
Không muốn… Mình không muốn chết…
Bên trong miệng của Từ Dao chảy ra máu tươi, bọng máu trên miệng trượt xuống khóe môi, có lẽ là đã làm tổn thương tới nội tạng.
“Nói cho tôi Đáy mắt của Tô Nhan là một mảnh điên cuồng, những giọt máu kia đã nuốt trọn toàn bộ lý trí của cô, cô nói: “Hối hận không? Từ Dao. Nói cho tôi, tất cả những chuyện mà cô đã làm với tôi, có hối hận không?”
Toàn thân Từ Dao run rẩy, đau đớn kịch liệt khiến đầu óc của cô ta trống rỗng.
“Đồ điên!”
Liễu Tố Vân chạy đến gắt gao bắt lấy Tô Nhan, muốn cướp đi con dao ở trong tay cô nhưng lại bị Tô Nhan lập tức hất ra, con dao nhọn kia xẹt một cái qua mặt của cô, rạch ra một vết máu.
Liễu Tố Vân nhìn thấy Tô Nhan phản đòn như vậy thì bị hù dọa ngược lại: “Mày…
“Mày điên rồi!” Liễu Tố Vân nói: “Tao muốn mày phải chết.
Tao muốn mày phải ngồi tù!”
“Mày dám làm tổn thương đến con gái của tao!”
Từ Chấn hô to một tiếng, gọi tất cả bác sĩ đến, toàn bộ phòng bệnh lập tức đầy ắp người, giường bệnh của Từ Dao trực tiếp bị đẩy ra bên ngoài: “Mau cấp cứu!”
Máu tươi rơi xuống đất dọc theo con lăn dưới chân giường.
Nhưng lại bị Tô Nhan gắt gao chặn đường.
Trong tay cô nắm lấy con dao, thẳng tắp hướng vào huyệt thái dương của Từ Dao: “Xin lỗi”
Từ Dao cảm thấy ý thức của cô ta đang rút khỏi cơ thể.
“Nói xin lỗi tôi maul”
Tô Nhan điên cuồng hô to: “Nếu không tôi sẽ không để cho người khác cứu cô, Từ Dao, cô có tin không, tôi mà từ bỏ cái mạng này, tôi cũng sẽ không để cô sống sót đâu!”
Liễu Tố Vân bị dọa đến sắc mặt tái nhợt: “Con điên Tô Nhan này! Tao muốn mày phải ngồi tù! Tao phải hủy hoại mày!”
Thế nhưng Tô Nhan vẫn không động đậy, mũi dao trực tiếp chĩa vào Từ Dao, mũi dao sáng loáng mang theo run rẩy, cực kỳ giống như lý trí đang căng cứng lung lay sắp đổ.
“Xin lỗi maul”
“Tất cả những chuyện mà nhiều năm qua cô đã gây ra cho tôi..” Từng câu từng chữ của Tô Nhan, trong mắt tràn ngập vẻ Suy Sụp.
Vì sao, rõ ràng người bị đâm vài dao chính là Từ Dao, thế nhưng đôi mắt của cô… Lại đau khổ tuyệt vọng hơn so với Từ Dao?
Nhìn cô một cái, nhìn cô một cái…
Tô Nhan chảy nước mắt quay đầu nhìn về phía Đường Duy, cô nói: “Nhìn xem, các người… Từng bước từng bước…’ Cho tới bây giờ, vẫn chẳng có người đứng ra nói với thiếu nữ đang vùng vẫy dưới vũng bùn lây âm u hẻo lánh kia một câu, thật xin lỗi.
Thời gian vô lý như vậy, cuối cùng lại buộc cô phải đầu hàng.
Có người hay không, có người hay không, cho dù là người xa lạ, đứng ra nói một câu…
Lúc này, không biết từ lúc nào lại có người xuất hiện ở sau lưng của cô, trong nháy mắt, bàn tay đang cầm dao bị người kia dùng một phát bắt được.
‘Vững vàng, vững vàng.
Khí chất kia không cần Tô Nhan do dự cũng có thể biết, là Đường Duy.
Là Đường Duy.
Cô thét chói tai: “Anh lại đến ngăn cản tôi sao?”
“Các người cứ như vậy mà… Đứng ở phe lương thiện và chính nghĩa bên kia sao?”
“Như vậy, không băng để tôi biến thành kẻ đối lập với các người đi!”
Nào có thể đoán được Đường Duy chỉ cười một tiếng.
Trong lúc cười còn mang theo một tia châm chọc, cậu nắm chặt tay của Tô Nhan, gắt gao nắm thật chặt, sau đó nói bên tai cô: “Còn nhớ rõ anh đã từng nói cái gì không?”
“Nếu như em muốn làm người bị hại, nếu như em muốn”
Đường Duy lại cười: “Như vậy anh liền trở thành đao phủ.”
Sự tồn tại của cậu có thể khiến em mãi mãi… luôn là người khiến mọi người đau khổ.
Cậu càng dùng sức nắm chặt tay của Tô Nhan, khống chế tay của cô đâm thẳng tắp về phía trước, một dao kia hung hăng đâm vào đùi của Từ Dao, máu tươi lại phụt một tiếng chảy ra toàn bộ ga của giường bệnh.
“A!!” Liễu Tố Vân vô cùng hoảng sợ thét lên! Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả bác sĩ cũng đều hô to một tiếng!