Sự việc như thế này là đã phát triển quá xa so với tưởng tượng của Tô Nhan rồi.
Từ chết nghĩa là gì đây? Có nghĩa là một sinh mạng đã rời khỏi thế giới này, có nghĩa là tất mọi thứ ta làm đã tan biến theo mây khói.
Cô nhìn cánh cửa của căn phòng cấp cứu, chỉ cảm thấy tầm mắt thật hỗn loạn, cứ như là nơi này đang xoay tròn vậy.
Nó cứ xoay đến khi cô chìm vào hố đen, hút cả người cô vào, hoàn toàn lấy đi tất cả sự tỉnh táo của cô.
Không thể nào, không thể nào như vậy được.
Nghiêu Nghiêu không thể nào rời xa cô như vậy được, Tô Nghiêu bình thường rất kỹ càng, sợ xảy ra việc gì bất trắc, làm sao có thể bỏ cô mà đi một mình được chứ.
Điều đó là vô lý, nhất định là lừa cô rồi.
Tô Nhan cười và năm lấy ống tay áo của Bạch Việt: “Chú Bạch Việt, chú lừa cháu đấy à? Thật ra là lén lút mang Nghiêu Nghiêu ra nước ngoài để trị bệnh đúng không, sợ cháu không chấp nhận nên cố tình nói dối cháu đúng không?”
Bạch Việt mở miệng nhưng lại không thể nói nên lời.
“Nhất định là lừa cháu, chú lợi hại như vậy, có gì mà chú không làm được chứ…”
Tô Nhan vừa cười vừa khóc, tự lừa mình dối người mà lắc đầu: “Không, chỉ là bây giờ, dù bây giờ Nghiêu Nghiêu có thể cả đời sẽ sống thực vật, cháu cũng sẽ không từ bỏ em ấy, không từ bỏ..”
Bạch Việt đặt tay lên đầu Tô Nha, thanh âm có chút khan khan: “Nhan Nhan, chúng ta không phải là thần”
Chúng ta không phải là thần.
Không phải có thể cứu được tất cả mọi người.
Tô Nhan cảm thấy toàn thân mình nặng nề, ai đến… ai đến kéo cô lên với.
Cô suýt đau đến chết đi rồi.
Tô Nhan bị ép phải chấp nhận sự thật, dựa vào tay Đường Duy cưồng loạn mà khóc, mãi đến khi Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất đến, những gì họ thấy là cảnh Tô Nhan khóc đến thở không nổi, bám vào Đường Duy mà khóc.
Cô không còn tí sức lực nào để đẩy Đường Duy ra để thể hiện rằng mình là một con người kiên cường nữa, cô hung hăng nắm lấy cổ áo của Đường Duy: “Trả Tô Nghiêu lại cho tôi”
Đường Duy chẳng nói gì, vẻ mặt âm thầm chịu đựng.
“Nếu không phải là vì anh thì làm sao Tô Nghiêu có thể làm như vậy…
Tô Nhan hung hăng đánh mạnh vào ngực của Đường Duy: “Tôi cả đời này sẽ không tha thứ cho anh, cả đời này không tha thứ cho anh, cả gia đình nhà họ Tô sẽ không tha thứ”
“Tô Nhan..” Từ Thánh Mân muốn chạy đến an ủi nhưng lại bị ánh mắt của Tô Nhan dọa đến sợ.
“Biến đi!”
Tô Nhan chỉ vào anh ta: “Cả anh cũng là từ nhà họ Từ mà đi ra” . truyện ngôn tình
Từ Thánh Mân biết là Tô Nhan đang bị xúc động, không phủ nhận và nói: “Cô làm gì cũng được, chỉ đừng gây khó dễ cho bản thân như vậy”
“Vi sao chứ..” Tô Nhan run rẩy: “Tôi không có khó khăn với chính mình, là các người, là Từ Dao, là thế giới này khó khăn với tôi. Là anh, Đường Duy! Các người không thể bỏ qua cho tôi, muốn giết tôi chết”
Là anh, Đường Duy.
Một câu nói khiến sâu tận đáy lòng Đường Duy dâng lên một sự kinh hãi, trong mắt của người đàn ông đầu tơ máu, muốn nói gì đó rồi lại nhịn xuống.
Liễu Tố Vân ra tay một cú thật sự quá hung ác so với dự đoán của mọi người, ngay cả bản thân Từ Chân cũng không thể nghĩ được như vậy, cũng không ngờ lòng dạ của người phụ nữ đầu ấp tay gối lại có thể độc ác như vậy, cũng không biết là sau khi biết được sự việc, còn có thể ngủ ngon được không.
Tiếng khóc của Tô Nhan lại tiếp tục vang lên, Đường Duy cho cô khóc hết nỗi lòng mình, tựa thẳng lưng, cậu nhìn trần nhà nhỏ của bệnh viện, con ngươi lặng ngắt như tờ.
Lúc này, lại có người vội vàng bước đến: “Nhan Nhan, Nghiêu Nghiêu cậu ấ Ngẩng đầu lên, hóa ra là Nhậm Cầu.
Nhậm Cầu thấy Tô Nhan khóc, không chú ý mà bắt đầu “Đó là chủ ý của tôi, tôi chỉ là muốn Nghiêu Nghiêu Nhưng lúc này, Đường Duy lên tiếng.
Cậu thẳng thản nói: “Thế này anh vừa lòng chưa?”