Nghe Trì Liệt nói vậy thì Tô Nhan như hiểu ra được rồi.
Người nước ngoài rất thích trẻ con, rất nhiều gia đình đều bằng lòng nhận con nuôi Về phần Khắc Lý Tư và Vưu Kim lại bận rộn như vậy, đối với người chưa kết hôn thì việc nhận con nuôi là một điều hết sức bình thường.
Có điều…
Tô Nhan nhìn Trì Liệt nói: “Tại sao vừa đúng lúc nhận nuôi anh lại vừa đúng lúc quen biết em nhỉ?”
Trì Liệt nháy nháy mắt tỏ vẻ thần bí: “Có lẽ đây chính là… định mệnh”
Trong phòng bếp, Vưu Kim giành pha hồng trà trước rồi mang đến đặt trên bàn uống trà ở bên ngoài. Anh ta gọi rất nhiệt tình: “Nhan Nhan, mau đến đây uống trà nào”
“Cám ơn chú Vưu Kim”
Tô Nhan nở nụ cười ngọt ngào: “Hôm nay chú không bận sao?”
Vưu Kim vừa nghe thì lập tức trả lời: “Bận chứ, có điều chú vừa nghe nói tên nhóc thối dẫn bạn gái về thì cố ý ở lại. Tối nay chú sẽ bay”
Khäc Lý Tư ở bên trong gọi vọng ra: “Nhan Nhan, chú không bận. Có việc gì thì cứ tìm chú Khắc Lý Tư đây. Hôm nay chú không bận”
Nói xong anh ta không cam lòng ở lại phía sau mà bưng lên một khay bánh quy: “Đây là bánh do chính tay chú tự làm đó, cháu ăn thử đi”
Hai người đàn ông này ân cần đến mức khiến Tô Nhan ngăn cản không kịp. Cô cảm giác như hôm nay nếu cô và Trì Liệt nói tới chuyện tương lai thì sẽ không thể bước ra khỏi cánh cửa này.
Bốn người ngồi trên ghế sô pha quây quần bên bàn uống trà nói chuyện. Tô Nhan cảm thấy hơi căng thẳng. Cô chưa bao giờ nghĩ ba mẹ của Trì Liệt lại là bạn thân của dì Đường Thị, chuyện này phải tính toán cho cẩn thận.
Tô Nhan nắm chặt các ngón tay lại Cũng không biết chính mẹ ruột của cô có từng hại bọn họ hay không, nếu mẹ của cô đến ngay cả bọn họ cũng lôi xuống nước thì…
Cô còn mặt mũi gì nữa chứ.
Trì Liệt nhìn thấy Tô Nhan căng thẳng thì võ nhẹ lên vai cô: “Không sao đâu”
Vừa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng động, Khắc Lý Tư ngẩng đầu lên nhìn thì mặt mày biến sắc.
Đường Duy đứng ở ngoài cửa, đeo đôi kính râm tỏ vẻ kích động: “Tô Nhan?”
Tô Nhan sững sờ.
Đường Duy như không tin vào mắt cậu.
Cậu hết nhìn Trì Liệt lại nhìn Tô Nhan, cuối cùng dừng lại trên người Khắc Lý Tư và Vưu Kim: “Mọi người…”
Khắc Lý Tư và Vưu Kim nhận nuôi Trì Liệt ở nước ngoài, hơn nữa hai người họ đều bận rộn nên ngay cả Đường Thi cũng không rõ họ nhận nuôi đứa bé như thế nào nên lớp trẻ lại càng không thể biết được.
Nhưng bây giờ.
Đường Duy giống như một người khách du lịch xa lạ đến từ một thành phố khác, cậu cảm giác như mình đang đứng trên con đường phồn hoa rực rỡ đông người qua lại mà mịt mù không tìm thấy lối ra: “Là cháu… cháu đã làm phiền mọi người rồi phải không?”
Khắc Lý Tư cười gượng gạo. Xong rồi, nhìn thấy bộ dạng của Đường Duy và Tô Nhan còn… còn không phải là xong rồi sao? Vậy con trai của anh ta, không phải là… không phải là cướp bạn gái của người ta sao?
“Sao cậu lại đến đây vậy?” Ngược lại thì Trì Liệt lại lên tiếng trước: “Tìm chúng tôi sao?”
“Không, ba mẹ tôi nói gần đây chú Khắc Lý Tư rất ít khi về nước nên kêu tôi đến đón chú ấy cùng nhau đi ăn cơm”
Quan hệ giữa Đường Thi và Khắc Lý Tư vẫn còn tốt lắm nên khi Khắc Lý Tư về nước thì cô thấp thỏm mong ngóng là điều bình thường. Có điều… Đường Duy không ngờ rằng.
Tô Nhan và Trì Liệt sẽ ở nhà.
Bọn họ như vậy chính là… gặp mặt ba mẹ rồi.
Đường Duy thoáng hoảng sợ, những đường nét tinh xảo trên gương mặt giống như đang cố kìm nén điều gì đó rồi vội quay người đi ra ngoài cửa: “Xem ra là tôi đến đường đột quá rồi, đáng lẽ nên gọi điện thoại chào hỏi…”
Nhìn thấy bóng dáng của tấm lưng kia giống như một người chán nản buồn bã không có nhà để về vậy.
€ó điều đi được vài bước thì Đường Duy dừng lại, giống như là dứt khoát một điều gì đó. Cậu cần răng hỏi một câu: “Các người đang ra mắt ba mẹ phải không?”
Tô Nhan trả lời không chút do dự, giống như đang trả thù vậy: “Đúng”
Trong chớp mắt Đường Duy cảm thấy như cối lòng tan nát.
Đường Duy cảm thấy hành động dừng lại hỏi người khác như vậy thật mất mặt.
‘Vưu Kim và Khắc Lý Tư liếc nhìn nhau.
Xong rồi, xong rồi. Hoàn toàn xong rồi.