Một câu nói, suýt chút nữa đã đập vỡ tim Đường Duy.
Tại sao lại phải nói như vậy, tại sao lại phải nói như vậy…
Tại sao lại phải làm như vậy trước mặt cậu, lại đi nói bản thân mình trở nên hèn mọn thấp kém như vậy!
Từ một Bạc Nhan yêu thích cậu, thích như thế nào thì chính là thích như vậy, lúc nhìn thấy cậu ánh mắt cũng phát sáng lên, giọng nói cô đơn mà dũng cảm, dám vì cậu mà đưa cả thế giới của mình ra, đưa hết cho câu tiêu phung phí.
Còn bây giờ, người phụ nữ mà làm cậu hoảng hốt lo sợ, chui vào ngõ cụt là ai?
Chỉ là cô đã yêu nhầm người, dựa vào cái gì… mà phải lưu lạc đến bước đường này…
Tô Nhan hung hăng mà lau mặt, lau toàn bộ nước mắt, quá trình này làm cho những người xung quanh liên tục quay đầu lại nhìn, đều đang thì thầm to nhỏ.
“Bên kia có phải là có một cô gái xinh đẹp đang khóc không?”
“Bị người ta vứt bỏ rồi sao? Tôi thấy anh chàng đẹp trai trước mặt cô ấy, đẹp trai như vậy, biểu cảm lại bất lương như vậy, vừa nhìn là biết đều cáng rồi.”
“Lại còn là một cô gái xinh đẹp lai nữa, nhìn thực sự rất quen mắt…
“Đừng nói chứ, chàng trai đẹp trai đứng đối diện chống gậy kia cũng rất quen mắt, không biết là gặp qua ở đâu rồi…”
Đường Duy cố gắng nhịn sự khó chịu trong lòng, đối mặt với nước mắt sụp đổ của cô, giọng điệu của người đàn ông cũng ngắt quãng: “Anh… ý của anh là, bây giờ em đừng nghĩ như vậy nữa, chuyện quá khứ, đã…
“
“Đã không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi.”
Tô Nhan run rẩy: “Đường Duy, giơ cao đánh khẽ đi, cho tôi một đường sống đi.”
Giờ cao đánh khẽ, cho tôi một đường sống.
Những từ này, làm cho Đường Duy hoảng hốt đến nghẹn ngào: “Bạc Nhan à, em muốn cái gì–”
Bây giờ anh có thể cho…
“Tôi không muốn nổi”
Tô Nhan nói: “Trước đây tôi muốn tình yêu của anh, nhưng mà Đường Duy, hóa ra yêu một người, phải học cách yêu bản thân mình trước.”
Cô đã dành tình yêu cho Đường Duy, đến lượt bản thân mình, lại không còn lại cái gì hết.
Thể xác trống rỗng này còn có thể yêu thêm ai nữa, còn có thể được ai yêu nữa?
Tô Nhan nói: “Quá khứ là tôi không tốt, không nên quấn lấy anh, làm cho bây giờ anh không thể quên được tôi. Là lỗi của tôi, tôi không nên quyến rũ anh, tôi không nên vô liêm sỉ như vậy.”
Ước mơ xa xỉ mà có tương lai với anh.
Cơ thể tràn đầy tội ác này, không xứng.
Tô Nhan xoay người, nói một tiếng với Vinh Sở: “Anh có thể quay về rồi, em phải đi kiểm tra an ninh đây, không thể lãng phí thời gian nữa.”
Vinh Sở vừa định nói lúc này không cần gấp, thì người bên cạnh đã đuổi lên một bước. Bước chân đó lảo đảo, rõ ràng là vết thương chưa hồi phục, là Đường Duy. Cậu ta nói: “Bạc Nhan!”
Tô Nhan không quay đầu lại.
Đường Duy vô cùng hoảng sợ, giọng nói của cậu ta cũng run rẩy “Anh biết anh biết hết…anh có thể bồi thường cho em, chỉ cần em đừng đi, Bạc Nhan, em đừng đi, em cần cái gì? Mà làm gì có thứ gì anh không cho được chứ? Hả? Cái gì anh cũng có thể bồi thường cho em, những túi thân mà em phải chịu trong quá khứ, anh sẽ bồi thường gấp bội, tiền, nhà, xe…”
Cậu nói năng lộn xộn, nhưng đã không nhìn ra bóng dáng của Đường Duy ngời ngời của năm đó nữa.
Tô Nhan nở nụ cười, cười đến mức hốc mắt đỏ ửng.
Hóa ra trước mặt của tình yêu, bọn họ đều là người phàm.
Vinh Sở nói thẳng: “Đừng đuổi theo nữa, cô ấy không thiếu tiền.”
Đường Duy giống như là không nghe thấy, cứ chật vật mà gọi cô, ngay cả vết thương cũng cố mà chịu đựng, cho đến giờ cậu chưa từng hồn bay phách lạc như vậy, cậu là người cao ngạo như vậy. Nhưng mà phải làm sao đây, Bạc Nhan muốn đi rồi, hồn của cậu cũng mất rồi.
“Em muốn gì hả? Bạc Nhan, đừng có đi…Anh chưa bao giờ như thế này hết..Anh cho rằng em sẽ không đi, em sẽ không đi đâu. Anh cho rằng cho dù như thế nào đi nữa…”
Thì em cũng không rời khỏi anh.
Nếu như anh xin em…
Nhưng mà Tô Nhan vẫn cứ đi thẳng.
Không hề chảy một giọt nước mắt nào.