Cai tên này, dù cho trải qua bao lâu, từ đầu đến cuối vẫn luôn là một cái gai trong lòng Bạc Nhan, luôn âm thầm xao động vào những lúc cô không phòng bị nhất, chỉ cần nhẹ nhàng lung lay một cái, liền sẽ mang đến cảm giác đau nhói như bị vật nhọn đâm vào.
Cô cảm thấy khó chịu trước câu hỏi như mang theo sự hăm doạ của Diệp Tiêu, quay đầu lại nói: “Là ai có quan trọng đến như vậy không?” “Tôi cảm thấy điều đó rất quan trọng, ba cô gửi cô đến nhà họ Diệp, chính là để cô phá bỏ xiềng xích trước đây không phải sao?”
Diệp Tiêu thành thật buông Bạc Nhan ra, cho cô một chút không gian, sau đó nói: “Nếu như ngay cả người đã từng làm tổn thương cô mà cô còn không xác định được, vậy thì làm sao có thể nói đến chuyện vượt qua đây?”
Thật ra Bạc Nhan cũng biết những điều Diệp Tiêu nói không hề sai.
Nhưng cô lại không thích cái cảm giác tàn khốc khi bị người ta mọi móc lại quá khứ trước mặt mình.
Đi đến bên cạnh bắt đầu lấy sản phẩm dưỡng da từ trong hành lý ra, Diệp Tiêu nhìn chăm chăm bóng lưng bận rộn của Bạc Nhan, cậu ta khoanh hai tay trước ngực nói: “Nhìn bộ dạng này của cô là định trực tiếp cướp luôn cái phòng mà tôi đã đặt trong khách sạn sao? Mấy ngày tới cô định sẽ sống luôn ở đây hả?" “Này, lúc ở trên xe không phải anh đã nói như vậy à?”
Bạc Nhan quay đầu “Nếu anh đã keo kiệt như thế, vậy lúc nãy đừng có giả bộ hào phóng như vậy chứ.
Cô còn đặc biệt được nước làm tới, vỗ vỗ khăn trải giường “Nhưng mà anh đừng sợ, tôi thật sự rất rộng lượng, tôi sẽ chia cho anh một nửa cái giường"
Cổ họng Diệp Tiêu suýt chút nữa thì phun ra lửa, người phụ nữ này thật đúng là quả ngang ngược! Phòng rõ ràng là do cậu ta đặt, nhưng bởi vì cô không có chỗ nào để đi, nên cậu ta mới nhường cho cô Sao Bạc Nhan nói ra cử như mình là chủ của căn phòng vậy, còn bắt đầu ra vẻ tiếp đãi cậu ta nữa chứ!
Bạc Nhan đi đun nước, thuận tiện vào phòng tầm bật máy nước nóng, sau đó người phụ nữ thảo đồ cột tóc ra, mái tóc đen dài xóa xuống, mang theo một chút lười biếng. Cô nói: “Đừng có nói tới nói lui nữa, đợi lát nữa đi nghỉ ngơi đi, bay hết một ngày, thật là mệt mỏi" Hơn nữa cô còn đang trong kỳ kinh nguyệt, cơ thể có chút yếu ớt, mỗi ngày Diệp Tiêu đều ăn nói quái gỡ như vậy, cô cảm thấy có chút không chống đỡ nổi.
Diệp Tiêu sững sờ, ngơ ngác nhìn Bạc Nhan đi vào trong tắm rửa, cho đến khi tiếng nước chảy róc rách truyền đến, cậu ta mới bị tiếng nước kéo lại dòng suy nghĩ, cậu ta hướng vào phòng tắm nói: “Cô đang tắm trong đó à?” "Um."
Giọng nói của Bạc Nhan xuyên qua hơi nóng mù một truyền ra ngoài, giống như được bao phủ bởi một tầng mập mờ, cô nói: “Tôi đã lấy quần áo rồi." “Người phụ nữ kia, tác phong của cô có phải là hơi cởi mở rồi hay không?" “Nếu như tôi nói tôi mời anh ra ngoài thì anh có đi không?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nghe kỹ thì sẽ phát hiện trong giọng nói của cô dường như có chút giễu cợt, Bạc Nhan nói: “Anh sẽ không đi đúng không? Cho nên tôi trực tiếp mình hành “Cô có biết xấu hổ không vậy?”
Diệp Tiêu không biết tại sao lại nói ra những lời như vậy đổi thành người đàn ông khác thì sao? Bạc Nhan, cô có biết tự hay không?"
Tiếng nước chảy róc rách bên trong đột ngột dừng lại. Diệp Tiêu cũng theo bản năng ngừng thở.
Những giọt nước trượt dài trên khuôn mặt trắng mịn của Bạc Nhan, tích tụ ở cảm của cô, rồi sau đó không chịu được sức nặng, cuối cùng rơi xuống trên nền gạch men sứ trong phòng tắm, Bạc Nhan nhếch miệng cười: “Tôi chính là không biết xấu hổ như vậy
Tim Diệp Tiêu chợt lại, trong phòng tắm vang lên tiếng mở cửa, có người từ trong đó bước ra, mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, rõ ràng được bao phủ rất kín đảo, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào làm cho người ta suy nghĩ viền vông, thế nhưng vẫn cứ...
Yết hầu của Diệp Tiêu trượt lên trượt xuống, chết tiệt, tại sao cậu ta lại cảm thấy dáng vẻ này của Bạc Nhan, giống như là đang cố ý quyến rũ mình?