Tháng 8, cái tháng mà công ty chúng nó bận nhiều việc nhất. Cái tháng mà các diễn viên, ca sĩ thuộc quyền quản lí của công ty phải đi diễn ởkhắp nơi thì chúng nó lại thảnh thơi đi mua sắm để chuẩn bị sang TrungQuốc lưu diễn. Hôm qua lúc nghe tin này cả ba đứa sốc.Cứ tưởng mình nghe lầm, hỏi chị Kim 3,4 lần liền làm cho chị í phát bực. Sáng hôm nay cảba đứa ko hẹn mà cùng nhau dậy sớm đi mua đồ.-Này các cậu nghĩ chúng ta mua như thế này đã đủ chưa?-M.Anh nhìn đống đồ cả ba đứa vừa mới ''tậu'' về bằng ánh mắt ái ngại.
-Tớ nghĩ thế này là đủ rồi. Mua nhiều quá rồi mà. ĐI về thôi. Thiếu cái gìthì sang bên đấy mua tiếp.-C.Băng giọng mệt mỏi vì từ nãy đến h cô vàM.Anh bị Đ.Hằng lôi đi gần như là hết cái TTTM này để mua đồ mà.
-Tớ nghĩ vẫn chưa đủ đâu. Phải mua đi nhỡ may sang đấy ko có thì sao?-Đ.Hằng tỏ thái độ ko mún về và mún đi típ.
-Trời ơi cho tui xin cái đi. Nhìn đi xem từ nãy đến h mua bn đồ rồi?-M.Anh kêu lên nhìn Đ.Hằng với ánh mắt cầu xin.
-Đi về đi để cho M.Anh nó còn ôn Tiếng Trung. Bon mình đc học trước rồi thì ko sao nhưng mà nó đã đc học đâu. Ko sang đấy người ta nói lại chả hiểu cái mô tê gì? -C.Băng
-Đúng đấy, tớ tabs thành í kiến. Phải về để tớ còn học chứ-M.Anh nghe C.Băng nói về nhà thì hai mắt sáng rực lên ủng hộ.
-Hừm.Thôi đc rồi về thì về.-Đ.Hằng chán nản trước hai con bạn đành phải đồng í
10' sau thì cả ba về đến nhà. C.Băng thì lên dạy M.Anh học tiếng Trung còn Đ.Hằng thì dưới nhà nấu cơm.
-Này xuống đi có cơm rùi nè-Đ.Hằng nấu cơm xong thì hét to lên gọi hai đứa xuống.
-Rồi rồi xuống đây có cần lúc nào cũng phải hét lên ko?-C.Băng khó chịu nói.
-Thôi thôi ngồi xuống ăn cơm đi. Đau đầu quá.- Và người ngăn chặn những cuộccãi nhau bao h cũng là M.Anh. Nếu như cô ko ngăn lại thì ko bít bao hmới đc ăn cơm. Ba đứa ăn cơm xong thì chị Kim gọi điện bảo ngày mai 5hphải có mặt ở sân bay để xuất phát. Địa điễm lần này sẽ là Trung Khánh.
-Ôi tớ có phải là đang nằm mơ ko? Là đi Trùng Khánh, Trùng Khánh đấy.-Đ.Hằng đến úc đi nhủ rồi mà vẫn còn mơ mộng. Ngày mai cô sẽ đc sangTrùng Khánh. Nơi mà thần tượng của cô đang ở-Vương Nguyên.
-Thôi đi ngủ hộ tôi cái cô ơi ko ngày mai lại dậy ko kịp h-C.Băng cuối cùngphải bó tay với cô bạn thân đành phải nhẫn tâm lôi Đ.Hằng từ 9 tầng mâyvề thực tại.
-Bít rồi mà thôi tắt đèn đi ngủ đi-Đ.Hằng.
Sáng hôm sau: 4h
-Này dậy đi rồi còn chuẩn bị đi-Đ.Hằng lay hai đứa bạn thân dậy.
-Ơ M.Anh ơi cho tớ ngủ thêm tí nữa-C.Băng lấy chăn chùm đầu ko chịu dậy
-Tớ cố gọi cậu dạy đâu-M.Anh nói
-Ơ thế thì...HẢ,LÀ Đ.HẰNG Á?-ĐỒNG THANH BẬT DẬY.
-Hic hic kiểu này trời mưa to lắm đây-C.Băng than thở
-Tớ chẳng dám đi máy bay nữa đâu-M.Anh nói với giọng sợ sệt.
-Ơ sao lại thế dự báo thời tiết báo hôm nay nắng ráo cơ mà-Đ.Hằng trả lời với giọng hết sức là ngây thơ.
-Hôm nay cậu dậy sớm thì đảm bảo là sẽ có mưa giông bão tố gió dật đùng đùng-C.Băng nói với giọng hết sức là triết lí.
-Trời ạ tưởng gì thôi ko đùa nữa đi chuẩn bị đi
Ba đứa chuẩn bị xong thì ra sân bay. Đi mà phải bịt kín hết mặt mũilại. Lên máy bay chúng nó đc ngồi riêng hẳn một khoang hạng nhất. Vừalên đc một lúc thì cả ba lăn đùng ra ngủ. Ai cũng mong chờ đến nơi thậtnhanh. Ko bít các fan bên đó có đến đón chúng nó ko? Có nhìu ko?