‘Nhi tử thành khả quý, lão bà giới canh cao’ (*), vào khu vui chơi, cả hai đều có thể ném đi.
↑ Thanh niên tốt Park Chanyeol là một tấm gương sáng phản ánh đầy đủ hiện tượng lạ này.
Nói cái gì mà đến khu vui chơi để mừng sinh nhật con trai, thật ra căn bản là chính mình muốn chơi!
Tay trái dẫn Oh Sehun, tay phải dẫn Huang Zitao, Byun Baekhyun vẻ mặt hắc tuyến đi theo lưng Park Chanyeol đang cao hứng bừng bừng.
“Wow~ Baekhyun, cậu xem! Chỗ đó có diễu hành xe hoa!”
…
“Wow wow~ rút thăm trúng thưởng! Dùng vé vào cửa để tham dự, phần thưởng là bộ One Piece số lượng có hạn! Tôi nữa, tôi nữa!! Địa chỉ nhà tôi là…”
… ==+…
“Wow wow wow~ cái kia!! Tiểu Bạch Cửu, chúng ta chơi cái kia đi!”
… =口= Tàu lượn siêu tốc …
Lượn một vòng xong rồi cậu sẽ không thấy con của cậu và Đào Đào nữa!
“Hing… Daddy, con không muốn… Thoạt nhìn thật là dọa người…” Oh Sehun kéo cánh tay của Byun Baekhyun, dẩu môi lên biểu thị mình không tình nguyện. Huang Zitao đứng ở bên cạnh cũng cau mày, dáng vẻ có chút sợ sệt: “Là trò chơi của người lớn mà… Con với Hun Hun không dám ngồi…”
Byun Baekhyun rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng oán trách một câu: “Park Chan Chim… Xin cậu nghĩ tới Sehun với Đào Đào có được không?~~ Đi chơi mà có một mình cậu vui thôi, cũng không biết ai mới là trẻ con…”
“Ha ha… Vừa đến sân chơi thì kiềm chế không được nữa…” Có chút ngượng ngùng mà gãi gãi cái lỗ tai to của mình, Park Chanyeol tươi cười đi tới vỗ vỗ vào vai của Baekhyun: “Nhưng Baek Baek này, cậu thấy mấy trò kia mà không muốn chơi sao?”
Nói xong, lại nhảy tót đến bên cạnh Wu Yifan và Zhang YiXing: “Anh Yifan, anh Xing Xing, muốn cùng chơi hay không?”
Lại nhảy lên: “Anh Lu Han~ Chaesim~”
Lại nhảy lên: “Do Do?”
Thoáng nhìn Byun Baekhyun đứng một bên đã bốc lên khói đen, tất cả mọi người hết sức ăn ý mà không có trả lời.
Ngược lại là Oh Sehun mở miệng trước: “Daddy… Nếu không thì daddy chơi với baba đi… Không có ai để ý đến baba, baba thật đáng thương a~”
Thì câu này, xem như triệt để đốt cháy Byun Baekhyun rồi.
“Cậu xem một chút đi! Con của cậu còn hiểu chuyện hơn cậu! Park Chanyeol, cậu rỗng não à! Muốn chơi tàu lượn siêu tốc thì mình cậu chơi đi, tớ dẫn bọn trẻ đi chơi ngựa gỗ xoay tròn. Muốn đi theo hay không là tùy cậu!!”
“Ai ai~ Baek Baek… Sao lại nổi giận rồi? Tớ chỉ muốn chơi tàu lượn siêu tốc thôi mà… Cậu không cho thì tớ sẽ không chơi…”
“Baekhyun, tớ sai rồi, cậu để ý đến tớ đi…”
Đã biết rõ… trông cậy vào hai người kia như đôi tình nhân bình thường hạnh phúc ngọt ngào đi chơi với nhau hay gì gì đó… thật sự là quá ngây thơ rồi…
“Giải tán! Giải tán! Chaesim, chúng ta đi ăn một chút gì đi~” Park Chanyeol và Byun Baekhyun vừa đi, Lu Han lập tức cảm nhận được bầu không khí chung quanh mình tràn ngập cảm giác lúng túng —— Có thể không lúng túng sao, anh ấy không quen thân với Wu Yifan và Zhang YiXing, Kim Jongin thì có thể nói là hoàn toàn không quen, không thể nói chuyện tự nhiên như với Do Do; nhưng mà Do Kyungsoo từ lúc bắt đầu vào khu vui chơi thì đã cúi đầu không để ý tới ai hết…
Sau đó thì ánh mắt của bạn gái Lu Han lại ngó nghiêng sang chỗ khác…
“Lu Lu, chúng ta cũng chơi ngựa gỗ xoay tròn đi~ Sehun và Đào Đào quá đáng yêu rồi~”
“=V= Chaesim a…”
“Sao?”
“Em cho anh đường sống a~ Theo anh đi ăn cơm…” Bằng không thì anh thật sự khóc lên cho em xem đó…
Oh Chaesim chớp chớp con mắt, nhất thời không hiểu ý tứ trong lời mà Lu Han nói, nhưng mà thấy vẻ mặt bi tráng của anh ấy vẫn lập tức gật đầu nhẹ: “Được, được rồi… Lu Lu muốn ăn cái gì a~ Lu Lu, anh không có chuyện gì chứ~”
Đoàn người đi sinh nhật đông đúc hùng tráng hô biến một cái liền mất hơn phân nửa.
Wu Yifan đứng xem cả chuyện vô cùng đắc chí mà dùng khuỷa tay đụng đụng Zhang YiXing: “Xing Xing, chúng ta cũng đi chơi gì đó đi, thuyền hải tặc?”
Zhang YiXing ngay cả đầu cũng chưa từng dịch chuyển: “Ấu trĩ.”
“Chẳng phải có vị đại thần đã từng nói qua, trong nội tâm của mỗi người đàn ông đều có một đứa trẻ muốn ngồi thuyền hải tặc sao?”
“A?” Zhang YiXing rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn Wu Yifan, gương mặt mang theo nét nghi vấn: “Anh xác định câu nói đó là như vậy sao? Vị đại thần nào thế?”
“Đại thần Wu Yifan của Trung quốc.”
“=口= Đại thần Wu Yifan toàn nói xàm.”
Mặc dù bị câu nói hùng hồn của Zhang Yixing làm sặc một cái, Wu Yifan vẫn không có lộ ra nét nào là mình không thích, ngược lại là cười nhạt một tiếng, có chút bá đạo mà nắm tay của Zhang Yixing lôi đi.
“Vậy coi như là trong nội tâm của anh có một tiểu Xing Xing muốn ngồi thuyền hải tặc đi~ Nhanh lên!”
Zhang YiXing đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt —— Lời như vậy, có chỗ nào giống lời mà Wu Yifan sẽ nói chứ.
Vậy mình có cần phải cảm kích hay không? Chàng trai ở trước mặt, hoàn toàn không giống anh ấy lúc trước.
Sau khi tái hợp, thật ra Zhang Yixing vẫn lạnh nhạt với Wu Yifan như hồi đầu. Trước kia mặc dù không dính lấy mình nhưng theo thói quen thì mỗi khi có chuyện cậu vẫn thích để cho Wu Yifan giúp mình quyết định, bây giờ lại hiếm khi thấy được Wu Yifan như vậy. Zhang Yixing đã nhiều lần nghĩ đến, mấy năm này là cậu làm Wu Yifan mất đi tuổi trẻ, cuộc sống và tự do; thậm chí đôi khi còn tự hỏi để mình như con mèo nhỏ bám vào một người đàn ông khác có phải là ước muốn thật sự của cả cuộc đời cậu hay không.
Zhang YiXing vẫn thường xuyên giãy dụa trong thế giới nhỏ bé của cậu, cảm thấy do dự vì không rõ mục đích, cảm thấy hạnh phúc vì những chuyện không đâu; nhưng thật giống như cho tới hôm nay mới phát hiện, Wu Yifan ở bên cạnh đã vì cậu mà âm thầm thay đổi nhiều như vậy.
Bất kể là dụng tâm tạo nên sự lãng mạn sứt sẹo, vẫn mang theo sự nuông chiều và săn sóc đầy bá đạo.
Rõ ràng là oán trách anh ấy lúc nào cũng quá mức cao lớn trong tầm mắt của mình, bắt nhốt mình, cản trở mình, độc chiếm mình; lại bởi vì anh ấy thoáng gật đầu mà đã thấy cảm động không thôi —— Thật sự muốn chấp nhất như vậy ư? Nhưng đến cùng là chấp nhất cái gì chứ?
“Ai~ Đại Ngưu.”
“Sao?”
Bước nhanh đến đứng trước mặt Wu Yifan, Zhang YiXing đột nhiên đưa tay ôm cổ của Wu Yifan.
—— Bộ dáng như lúc đã từng yêu nhau thau tha thiết.
“Không phải sợ độ cao sao?”
“Xing Xing?”
Hãy để em nắm tay của anh: “Đại Ngưu, chúng ta chơi cái khác đi.”
“Được, em muốn chơi cái gì?” Lúc trước thật giống như em dụng tâm không đủ, không có phác giác anh lại ôn nhu như thế.
Cho nên trái một vòng phải một vòng, em lại trở về nguyên điểm: “Anh quyết định đi, em… tất cả nghe theo anh.”
“… Được.” Wu Yifan như đã đợi một vạn năm.
Tuy nói những lời như vậy giữa sân chơi cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng hình như quả thật… đó mới là đạo lý.
Phần bên trên chưa nói hết nội dung câu chuyện, hiện tại mới chính thức bắt đầu phần sau.
(*) Con trai rất quý báu, giá trị của vợ lại càng cao
Nếu mà so sánh, Byun Baekhyun và Park Chanyeol vốn không có tươi mát như đôi vợ chồng trẻ nhà tổng biên tập Wu —— Mấy thứ tươi mát nên thơ này kia kia nọ vẫn luôn là mộng tưởng tốt đẹp của bác sĩ Baekie đó nha.
“A~ Tại sao lại chệch một chút xíu? Không được, không được! Thêm một ván nữa!”
“Baba, con cũng muốn chơi…”
“Tiểu Bạch Cửu nghe lời đi, baba sắp thắng rồi, thắng được con Chopper bự sẽ cho con nha!”
“A…… Con đâu có thích Chopper… Con thích cậu bé bút chì Shin-chan á…”
Đứng trước một cửa hàng treo đầy Chopper, Park Chanyeol đang phát rồ mà chơi trò dùng túi cát ném ngã tất cả bình sắt, ý đồ muốn thắng được con Chopper cực khủng —— Byun Baekhyun buồn bực đứng ở bên cạnh ôm cánh tay nhìn tên kia y như con bạc thứ thiệt mà liên tục la hét “Thêm một ván nữa!” “Thêm một ván nữa!”, cảm giác đợi thêm một hồi nữa là cậu thật sự nổi giận với Park Chanyeol đấy.
Từ nãy đến giờ hai đứa nhỏ chỉ chơi có một vòng ngựa gỗ xoay tròn rồi sau đó ba người bọn họ như ba cái đuôi chạy đông chạy tây theo Park Chanyeol. Ban đầu Park công quân còn có chút nhẫn nại mà cùng Oh Sehun và Huang Zitao chơi vài trò trẻ con có thể chơi, cái gì mà xe lửa mini rồi hỏa tiễn mini ấy —— không được bao lâu thì lại bị sự kích động trong người mình đốt nóng. Chưa kể, hiện tại đã hoàn toàn tiến nhập trạng thái ‘không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng vì Chopper cực khủng’ đến điên cuồng.
Thật muốn nổi giận với cậu ấy mà… Nhưng nhìn cậu ấy chơi vui vẻ như vậy lại không mở miệng nổi, không ra tay nổi…
Thậm chí còn có cảm giác nếu Chanyeol thật sự không đúng thì mình vẫn đứng về phe cậu ấy.
〒▽〒 Byun Baekhyun, mày thật sự là càng ngày càng có tiền đồ!
“Daddy… Con với Đào Đào cũng muốn chơi nữa…” Giật nhẹ tay áo của Byun Baekhyun, Oh Sehun dẩu môi, cảm giác mình cũng sắp khóc lên rồi.
Huang Zitao ở bên cạnh cũng rất uất ức: “Con cũng muốn con gấu kia…”
Byun Baekhyun bị lũ trẻ quấy đến tâm tính thiện lương cũng biến mất, vì vậy cắn răng một cái, giậm chân một cái, vừa muốn mở miệng kêu Park Chanyeol đi ra thì trước mắt lại có thêm một con Chopper bự.
“Ha ha ha! Đã nói tớ nhất định có thể thắng mà! Baek Baek, tặng cho cậu!”
“Tặng cho tớ làm gì, tớ cũng đâu có xem One Piece.”
“Chuyện đó không quan trọng…, quan trọng ở chỗ… đây là phần thưởng đầu tiên trong đời mà tớ giành được ở khu vui chơi! Đương nhiên muốn tặng cho Baekhyun rồi!”
Lúc Chanyeol cười rộ lên thì đáy mắt như ẩn chứa tất cả ánh sáng đẹp nhất trên thế giới này.
A… Thật sự là rất khó thoát khỏi…
Này này Byun Baekhyun, làm ơn ổn định lại, mày phải nổi giận với cậu ấy~ Mày đang tức giận đó! Mày đang tức giận đó!!
“Baek Baek Baek Baek, thích không?”
“… Không… thích…”
“A~ thật sự không thích sao… Vậy cậu thích con mèo máy nhồi bông kia không? Tớ thắng cái đó cho cậu được không??”
=口= Trọng điểm không phải chuyện này!
“Thắng cái quỷ a~ Mau dẫn con trai đi chơi kìa… Ê! Park Chanyeol!”
Byun Baekhyun lời còn chưa nói hết, Park Chanyeol đã chạy đi thắng mèo máy cho bằng được rồi…
Thật sự là… hết nói nổi~ Cái tên này lại gây chuyện nữa rồi!
Huang Zitao đứng ngốc đã nửa ngày ngáp một cái, cảm thấy trong người hơi mệt một chút.
“Hun Hun, baba của cậu đâu rồi?”
“Hả? Không biết nữa.” Ngửa đầu nhìn người lớn chơi vui quá lâu, Oh Sehun cảm giác cổ của mình cũng mỏi nhừ.
“Hun Hun, tớ muốn con gấu kia. Chúng ta đi chơi nha?”
“Muốn chơi trò kia phải có tiền… Đào Đào, chúng ta không có tiền…” Hai thằng bé nhìn nhau, Oh Sehun thậm chí có cả suy nghĩ ‘Thật ra khu vui chơi cũng đâu có gì vui’.
Đối với con trai cảm thấy thật có lỗi, đối với Park Chanyeol lại không nhẫn tâm xóa xạch sự nhiệt tình của cậu ấy, Byun Baekhyun lâm vào tình thế lưỡng nan. Muốn con trai hay là muốn bạn trai?
… =V= Hình như vấn đề cũng không phải như vậy…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc Byun Baekhyun xoắn xuýt vừa xoay người, tùy tiện ngẩng đầu nhìn sơ một vòng liền thấy Do Kyungsoo ngồi ngẩn người trên băng ghế.
… Do Do Nữ Thần quanh thân đều tản ra thứ ánh sáng cứu vớt thế giới!
“Sehun a, thấy chú Do Do ở bên kia không? Con và Đào Đào đi qua tìm chú DoDo, để chú dẫn hai con đi chơi trò chơi thắng con gấu kia có được không?”
Oh Sehun cắn môi, nghiêm túc mà hỏi: “Chú Do Do sẽ dẫn tụi con đi thật sao? Hơn nữa, hơn nữa, chú Kyoongin có hơi hung dữ a…”
“Nhất định sẽ dẫn, chú Kyoongin cũng rất yêu mến tụi con đó~ A không đúng, là chú Jongin! Daddy cũng bị con làm cho nói bậy~”
“Được rồi~ Vậy thì daddy đi chơi với baba đi~ Chơi xong rồi không được quên tìm con và Đào Đào nha~~” Nói xong, Oh Sehun cùng với Huang Zitao tay cầm tay đi tìm Do Kyungsoo cách đó không xa.
Vốn đang chuẩn bị một lý do cao siêu để giải thích với thằng bé tại sao mình muốn đi tìm Park Chanyeol, kết quả lại bị thằng bé trực tiếp nhìn thấu nên mặt của Byun Baekhyun có chút nóng lên, trong lòng âm thầm oán giận chính mình sao xứng làm daddy —— Mặc dù thật ra mình cũng chỉ là một bé bự 23 tuổi mà thôi.
Đứng bên cạnh cửa hàng mèo máy đã nhanh chóng tìm được Park Chanyeol, Byun Baekhyun vội vã bước tới, vỗ lên vai của Park Chanyeol: “Này!”
Người trước mắt lập tức quay đầu lại, cười đến thật vui vẻ: “Baek Baek~~ cậu xem! Tớ thắng mèo máy rồi! Mặc dù là loại nhỏ… Cậu có thích cái này không?”
Byun Baekhyun mỉm cười nhận lấy con mèo máy khoảng bằng bàn tay, bày ra tư thế vô cùng bảnh trai mà đi tới trước mặt Park Chanyeol: “Tớ chơi trò chơi này siêu cấp lợi hại đó! Xem tớ thắng con lớn hơn cho cậu nè~ Tiền xu đâu rồi? Mau đưa cho tớ mấy đồng đi~”
“Ha ha, cậu được không đó?”
“Đừng xem thường tớ! Tớ thật sự rất lợi hại!”
Đặt con Chopper vừa nãy thắng được bên chân, Park Chanyeol từ sau ôm lấy Byun Baekhyun, nhẹ nhàng hôn lên tai của cậu: “Vốn muốn nói thắng được con mèo máy này sẽ đi qua tìm các cậu. Thật xin lỗi, hình như tớ chơi quá high rồi… Baek Baek, cậu có giận tớ không?”
Byun Baekhyun dùng khuỷa tay chọt Park Chanyeol một phát: “Cậu biết là tốt rồi~… Nhưng mà tớ cũng không phải một daddy xứng với chức danh, bằng không thì cũng sẽ không chạy đến tìm cậu… Tối nay nhất định phải chúc mừng sinh nhật Tiểu Bạch Cửu đàng hoàng mới được, bằng không thì sẽ cảm thấy thật áy náy…”
“Thắng thêm mấy con thú bông đưa cho nó~”
“Cậu đủ rồi đấy~”
Thường xuyên cảm thấy đã tiếp nhận chức trách làm ba của người khác thì nhất định phải có trách nhiệm.
Thế nhưng mà đôi khi lại có mâu thuẫn, mặc dù là daddy của Tiểu Bạch Cửu, lại càng thích làm Byun Baekhyun của Park Chanyeol.
“Ha ha ha Baek Baek, cậu cũng không ném trúng kìa! Còn nói rất lợi hại!”
“Là cậu cứ ôm chặt làm tớ duỗi tay không được nên mới trượt đấy~ Tránh ra, tránh ra! Tớ muốn ném đàng hoàng một lần!”
“Tay ngắn còn đổ thừa tớ…”
“Cậu cút đi! Tay dài chân dài thì giỏi lắm sao!”
Phư~ hình như nghĩ chuyện quá mức phức tạp rồi.
Vốn cũng không có mâu thuẫn như vậy.
“Gấu gấu… Hing hing~ gấu gấu thật là khó gắp a… Hun Hun, làm sao bây giờ…”
“Chú Do Do, chú Kyoongin~~ giúp con với Đào Đào gắp gấu gấu được không… Muốn… muốn quá…”
Bầu không khí giữa Do Kyungsoo và Kim Jongin vẫn luôn có chút là lạ, ngay cả Oh Sehun đều cảm giác được, chất giọng bập bẹ lúc nói chuyện với hai chú cũng có chút e dè.
Không đợi Do Kyungsoo mở miệng, Kim Jongin đã lên tiếng đồng ý, quăng mấy đồng xu vào, chỉ chốc lát đã dễ dàng gắp được một con gấu.
Ánh mắt của hai thằng bé đều sáng lên, “chú Kyoongin” trong lòng bọn nó nhất định là lập tức thăng lên thành “chú nam thần”: “Chú thật là lợi hại!! Một cái thôi là gắp được ngay!”
Kỹ thuật thành thạo như vậy, nhất định là cùng nhiều người đến khu vui chơi nên mới luyện được.
“Chú Kyoongin có thể dạy Bạch Cửu không? Sao chú gắp có một cái mà đã dính được gấu gấu rồi~~”
“Bởi vì hồi hỏi chú thường xuyên đến đây. Ba mẹ bận rộn nhiều việc nên hay quăng chú vào chỗ này để quản gia dẫn chú đi chơi.”
… Nói dối.
“Hay quá! Mỗi ngày đều có thể đến khu vui chơi! Đào Đào, tớ cũng muốn đi mỗi ngày, muốn ở khu vui chơi luôn!”
“Tớ không muốn đâu~ Buổi tối sẽ rất dọa người á…, còn có nhà ma…”
“Hing~ Đào Đào ở với tớ đi! Đào Đào ở với tớ đi!”
“Không được! Hơn nữa, đâu có ai nói cậu có thể ở lại khu vui chơi. Hun Hun là đồ ngốc!”
“Hing hing~ miễn là cậu không ở với tớ thì tớ sẽ không chơi với cậu!”
Do Kyungsoo một mực cúi đầu, thẳng đến trước mắt đột nhiên có thêm một con gấu bông. Con gấu bông này không giống với con của Hung Zitao, vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu, hai mắt mở thật to.
“Do Do, cái này cho cậu.”
Kim Jongin thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, lúc nhét con gấu vào trong ngực Do Kyungsoo thì xấu hổ y như một đứa bé.
Nhưng tấm lòng vẫn bị đẩy trở về: “Kim Jongin, Có rất nhiều chờ mong nhận được quà tặng của cậu, thế nên đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa.”
Đưa tay nắm lấy cánh tay của Do Kyungsoo, Kim Jongin im lặng vài giây đồng hồ, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Nhưng mà tớ chỉ muốn cho Do Kyungsoo, là quà chỉ có thể cho Do Kyungsoo, vậy mà cậu cũng không muốn nhận sao?”
“Do Do, trở về bên cạnh tớ đi.”
“Cho tôi một lý do?”
“Bởi vì tớ thích cậu.”
Thấy Do Kyungsoo vẫn muốn buông tay rời đi, Kim Jongin vội vàng xông lên đè vai của Do Kyungsoo lại.
“Do Do, có thể cho tớ một cơ hội nữa không? Thật xin lỗi vì ngay từ đầu đã lừa cậu, nhưng mà xin cậu hãy tin… Lần này tớ suy nghĩ thật kỹ mới tới tìm cậu, tớ chưa từng như thế, cái cảm giác trong lòng một mực chất chứa một người mà bất kể là làm thế nào vẫn không bỏ xuống được… Do Do, chẳng phải cậu cũng thích tớ sao? Những ngày này cậu sống rất vất vả… không phải sao…”
Biết rõ không cách nào giãy giụa, Do Kyungsoo dứt khoát tựa vào máy gắp thú ở bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Kim Jongin thật phức tạp.
“Jongin a, cậu vĩnh viễn đều như thế.”
“Đừng y như con nít có được không? Nếu như tất cả chuyện tình trên thế giời đều có thể là cậu thích tôi, tôi thích cậu, chúng ta ở cùng một chỗ thì thật sự trở thành vương quốc cổ tích rồi.”
“Vậy sao cậu không chịu chấp nhận tớ? Tớ sẽ đối xử với cậu thật tốt!”
“Bởi vì trong lòng cậu căn bản là không có tôi.”
“… Không phải như thế…”
“Cậu vĩnh viễn đều đứng ở góc độ của cậu mà nhìn tất cả mọi người. Cậu vĩnh viễn đều không lo lắng vì sao tôi không chịu ở cùng một chỗ với cậu. Tại sao tôi rõ ràng là thích cậu lại cố gắng giả làm người qua đường với cậu, tại sao tôi phải khổ sở, tại sao tôi phải khóc? Chắc cho tới bây gờ cậu cũng chưa tùng nghĩ qua lúc chia tay cậu đã làm tổn thương tôi sâu sắc đến mức nào.”
“Tớ…”
“Cậu chỉ nghĩ cho mỗi mình cậu. Cậu chỉ nghĩ đến chuyện cậu có thích tôi hay không, có muốn ở cùng tôi hay không. Mỗi lần cậu muốn hòa hợp lại với tôi, cậu nhất định chỉ nói một câu ‘Cậu cũng thích tớ không phải sao’. Tôi biết rõ cậu chắc không có ý này, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy như mình được bố thí vậy.”
Chưa bao giờ thấy qua Do Kyungsoo hùng hổ dọa người như vậy, Kim Jongin có chút luống cuống, cậu ta nắm con gấu trong thật chặt, muốn giải thích lại không biết nên nói cái gì.
Tớ có nghĩ đến cảm nhận của cậu… Tớ thật sự có nghĩ…
Đừng chối bỏ tớ như vậy, đừng…
Do Kyungsoo vẫn tiếp tục những câu nói lãnh đạm kia: “Kim Jongin, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa. Nếu như cậu không cách nào thay đổi, tôi cũng không cách nào tiếp nhận những lời cậu nói, vậy chính là không thích hợp ở bên nhau, không phải sao?”
Không, không phải!
Kim Jongin ném con gấu trong tay, bước tới ôm chặt lấy Do Kyungsoo, chặt đến mức Do Kyungsoo đều sắp thở không nổi.
“Tớ không biết… Do Do, thật xin lỗi, tớ không biết… Thế nhưng mà… đừng hung dữ như vậy, đừng chối bỏ tớ… Tớ thích cậu, thật sự rất thích cậu…”
“Đừng vứt bỏ tớ… Thật xin lỗi, tớ không biết nhiều thứ lắm, nhưng nếu như cậu nguyện ý giải thích, tớ nhất định sẽ sửa, nhất định sẽ sửa!”
Tóm lại, tóm lại là… đừng bỏ rơi tớ như vậy…
Vì sao các người đều không nghe lý do mà Jongin nói chứ, Jongin sẽ sửa, sẽ sửa mà…
“… Kim Jongin, cậu… cậu buông tay đi…”
Huang Zitao đi tới nhặt con gấu dưới đất lên.
“Hun Hun, cậu xem…. gấu gấu khóc rồi.”
“A? Hình như khóc thật rồi~ Bị ném trên mặt đất rất đau a~”
“Gấu gấu thật đáng thương, gấu gấu vù vù~”
“Đào Đào, cậu không được hôn nó nữa…, đều rơi trên mặt đất rồi. Hing… Cậu còn hôn nó! Lát nữa không được hôn tớ đâu!”
“Được rồi Hun Hun, tớ lau miệng sạch rồi! Như vậy được chưa?”
Sau khi Park Chanyeol nhận được điện thoại của Do Kyungsoo kêu mình tới đón con thì vội vàng cùng Byun Baekhyun ôm theo một đống thú bông chạy về chỗ máy gắp thú, lại chỉ nhìn thấy Oh Sehun và Huang Zitao đứng đó.
“Tiểu Bạch Cửu, chú Do Do đâu?”
“Chú DoDo thấy hai người tới nên đi rồi~”
Byun Baekhyun đưa hai con gà trống màu vàng trong tay cho Zitao, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng không biết hai người giải quyết xong chưa.”
Oh Sehun ở bên cạnh giang hai cánh tay muốn Park Chanyeol ôm: “Chú Kyoongin khóc~”
“Hả? Kim Jongin khóc?”
“Dạ, ôm chú DoDo khóc~”
“Vậy Do Do có đồng ý cùng một chỗ với cậu ta không?” Byun Baekhyun vội vàng hỏi.
“Hình như không có… Chỉ nghe thấy chú DoDo nói một câu ‘Zhajiangmian’ thôi…”
Huang Zitao không có nghĩa khí mà nở nụ cười: “Cái gì mà mì ‘Zhajiangmian’, chú DoDo nói ‘Gặp lại’ (zaijian)á…”
… Nghe lầm thì thôi đi, lại con đưa thông tin tình báo không chút ý nghĩa, thiệt tình chứ…
Hướng Huang Zitao thè lưỡi, Oh Sehun làm nũng mà cọ cọ vào trong lòng Park Chanyeol, ngọt ngào nói ra: “Baba, Bạch Cửu đói bụng~”
Park Chanyeol mỉm cười hôn lên mặt thằng bé một cái: “Được được được, dẫn con đi ăn cơm~”
Về phần Do Do… Ai~ chỉ có thể đợi về nhà rồi hỏi.
… Hay là gọi cậu ta cùng đi ăn mì, ừm, tuyệt vời =V=.