Lý Thạch không vội nhận lời đề nghị của Hứa Minh Duật, thay vào đó anh có một thỉnh cầu muốn đến bệnh viện tạ lỗi với Lâm Tuyết Nhi, nếu cô ấy không chịu tha thứ cho mình, anh sẽ không thể nào thanh thản được.
Đứng trước phòng bệnh của cô, Lý Thạch do dự mãi vẫn không biết phải nói thế nào khi gặp Lâm Tuyết Nhi.
"Lúc bắn người dứt khoát lắm mà, đòi đi đến tạ lỗi cũng là anh, bây giờ lại sợ không dám đối mặt cô ấy sao?"-đứng phía sau Lý Thạch, Hứa Minh Duật buông lời khích tướng, trên đường đến đây anh cũng đã âm thầm nhắn tin cho Lâm Tuyết Nhi biết tình hình, nhưng quyết định như thế nào là quyền của cô, anh cũng không có quyền can thiệp vào.
Hít một hơi sâu lấy can đảm, Lý Thạch cuối cùng cũng thông suốt mở cửa bước vào trong, nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi đang ngồi thư thái nhắm mắt lại đeo tai nghe nghe nhạc, ánh nắng chiều tà từ bên ngoài ô cửa sổ chiếu vào căn phòng nhỏ tạo nên bức tranh thật xinh đẹp, và nó vô tình khiến anh gợi nhớ đến người con gái mang nét đẹp dịu dàng năm nào.
"Tôi..."-anh ấp úng lên tiếng, đáy mắt hiện lên tia lo lắng khi cô dường như đang thả hồn theo giai điệu từ điện thoại không chú ý đến mình.
Hứa Minh Duật chán ghét bước lên phía trước tháo luôn tai nghe của Lâm Tuyết Nhi, đến khi cô ấy khẽ chau mày bất ngờ vì sự thô lỗ của anh, ánh mắt cô bây giờ đã rơi vào người đàn ông phía sau.
"Vết thương của tôi vẫn còn rất đau đấy, anh đưa anh ta đến để cho tôi thêm một phát sao?"
Hứa Minh Duật không vui nhìn cô hỏi lại, chẳng lẽ cô nghe nhạc nãy giờ lại chưa đọc được tin nhắn anh gửi qua sao: "Em ăn nói linh tinh gì nữa thế?"
Cô nhún vai đáp: "Sợ anh không yên tâm Tiểu Mẫn nhà anh lại tìm đến tôi nên muốn tôi biến mất."
Lý Thạch bấy giờ cũng không nhịn được vội cúi thấp đầu nghiêng người chín mươi độ hô to: "Là tôi đã hành động không phải với cô, tôi đến đây để tạ lỗi và bù đắp lỗi lầm mình đã gây ra với cô."
Lâm Tuyết Nhi tỏ ra khá dửng dưng trước sự thành khẩn cầu mong tha thứ của Lý Thạch, tay phủi nhẹ ý muốn Hứa Minh Duật rời khỏi phòng, anh cũng không muốn quan tâm cuộc nói chuyện của hai người họ nữa, rút lui không quên khép cửa lại.
Đầu Lý Thạch vẫn cúi thấp chưa dám ngẩng cao lên, ánh mắt hồi hộp và căng thẳng hơn khi nhìn thấy bóng dáng Hứa Minh Duật lướt qua người mình rời đi, trong lòng đã chấp nhận mọi kết cục xấu nhất dành cho mình: "Nếu như cô muốn, tôi sẽ đứng yên ở đây để cô bắn hay đâm tôi lại một nhát, tôi sẽ không tránh né hay phản kháng lại đâu."
"Tôi không muốn tay mình dính máu."-lời nói lạnh lùng, Lâm Tuyết Nhi chớp nhẹ mắt nhớ lại đêm kinh hoàng hôm đó, cô không khỏi tức giận người đã gây ra rất nhiều chuyện quá đáng với cô và Hứa Giai Mẫn: "Anh thậm chí còn cởi cả đồ của tôi và Tiểu Mẫn, màn kịch anh tạo ra quá chân thật rồi."
"Tôi...xin lỗi, nhưng tôi không hề muốn giết cô, đó là sự thật."-lần này Lý Thạch đã chịu đứng thẳng người lên, ánh mắt bi thương và day dứt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Lâm Tuyết Nhi, đối với một người phụ nữ trải qua những chuyện đó, không căm ghét anh mới là chuyện kỳ lạ. Lúc đó mọi chuyện đã sắp kết thúc, anh không muốn có sơ suất nào nên buộc phải nặng tay với cô.
"Anh biết tôi rất thích tiền mà có phải không?"
"Sao cơ?"
"Từ giờ kiếm thật nhiều tiền đưa cho tôi đi, phải là tiền làm ăn lương thiện đấy. Bù đắp như vậy chắc không quá đáng chứ?"
Anh vội xua tay: "Không quá đáng chút nào, cô nói đi, cô muốn bao nhiêu tôi sẽ cố gắng kiếm đủ để đưa cho cô?"
Lâm Tuyết Nhi chật lưỡi nhìn người đàn ông ngốc này, ở đây lâu như vậy thật chán, nhìn anh lại rất hợp tác thuận theo yêu cầu của mình càng làm cho cô chán hơn. Nằm xuống giường khép mắt lại, Lâm Tuyết Nhi thì thầm vừa đủ để Lý Thạch nghe được: "Con số cụ thể chưa chốt, anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Được."-anh lấy trong túi áo ra một tờ danh thiếp: "Có gì cứ gọi cho tôi."
Khi tiếng cửa phòng vang lên, Lâm Tuyết Nhi chậm chạp mở đôi mắt buồn bã của mình nhìn lên mẩu giấy trên bàn, trong đầu chợt có dòng suy nghĩ, nếu như hôm đó anh thật sự bắn chết cô, có phải Lâm Tuyết Nhi sẽ được gặp lại Dương Thanh Hòa hay không?
Từ sau màn tỏ tình trên xe của Hứa Minh Duật, thái độ của anh dành cho cô thay đổi quá nhiều, cách cư xử càng khiến cho Hứa Giai Mẫn bị choáng ngộp. Trước đây cô đối với anh chính là tình cảm gia đình thân thiết, đùng một cái từ cha con thành quan hệ yêu đương, cô làm sao xác nhận được bản thân cô đối với anh là loại tình cảm nào. Chỉ có một điều Hứa Giai Mẫn cảm nhận được, cô không hề khó chịu với những cử chỉ thân thiết và lời nói táo bạo của anh, tất cả đều là xấu hổ và ngượng ngùng thôi.
Ngồi trên chiếc giường lớn suy nghĩ mãi, Hứa Giai Mẫn thật sự không dám rời khỏi phòng vào ban đêm, sợ sẽ vô tình chạm mặt anh, cô không dám tưởng tượng anh sẽ lại nói và làm gì với mình nữa.
CẠCH
Anh tự động mở cửa đi vào phòng trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô, Hứa Giai Mẫn ôm chặt con gấu bông trên tay hơi hốt hoảng nhìn anh: "Sao ba...anh không gõ cửa?"
"Vào phòng em có gì phải gõ."-anh tự nhiên bước tới ngồi bên cạnh.
"Lỡ con đang thay đồ rồi sao?"
Bàn tay lớn nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô lên: "Em muốn bị phạt nữa sao?"
"Không... Phải..."-ánh mắt bối rối lảng tránh đi ánh mắt nồng cháy như muốn thiêu đốt tâm tư đang rộn ràng của mình, Hứa Giai Mẫn cảm thấy hơi thở của mình có chút khó khăn.
"Nếu đúng lúc em đang thay đồ thì càng tốt, anh nhìn cũng chẳng sao."-anh khẽ nheo mắt lại nhớ đến lần lau người cho cô lúc bị bệnh, nếu được anh rất muốn tận mắt nhìn thấy cảnh xuân của cô một lần nữa: "Hồi nhỏ anh từng tắm cho em rất nhiều lần mà, lúc đó em còn rất thích."
Cô mím môi cười khổ, lúc đó với bây giờ có giống nhau sao?
"Anh tìm em có việc gì?"
"Ngủ."
"..."
Hứa Minh Duật thoải mái ngả lưng xuống nệm giường êm ái gối tay ra sau đầu, ánh mắt say đắm nhìn lên khuôn mặt bị sốc của cô: "Từ sau lần tỏ tình đó, tình cảm của anh dành cho em không còn gì phải giấu, cho nên anh muốn được ngủ cùng với em, nằm một mình trong phòng cảm giác rất trống trải và khó ngủ."
"Nhưng..."
"Em muốn tự làm hay để anh làm?"
"Sao cơ?"-khuôn mặt đỏ bừng đến không nói được nữa, bây giờ Hứa Giai Mẫn bắt đầu thấy sợ rồi...
TBC.