Trong phòng bệnh giờ đây chỉ còn Hứa Minh Duật và Lâm Tuyết Nhi, dù cô còn rất yếu nhưng nhìn chung đã qua cơn nguy kịch, anh cũng an tâm hơn: "Về sau Tiểu Mẫn sẽ về nhà với tôi, khi mọi chuyện đã ổn, em cũng đừng tiếp xúc với con bé nhiều quá."
Lâm Tuyết Nhi bị lời nói của Hứa Minh Duật chọc cười, nhưng vừa động một chút lại bị đau, cô khẽ nhăn mặt: "Con bé lớn rồi, nó thích ai là chuyện của nó, anh quản chặt như vậy sẽ phản tác dụng thôi."
"Không có cơ hội tiếp xúc sẽ không có chuyện xảy ra."-anh vẫn còn rất để tâm chuyện cô và Tiểu Mẫn ở trên giường đêm đó, cho dù hiện tại hai người chưa phát sinh quan hệ gì, nhưng với một người am hiểu tâm lý người khác như Lâm Tuyết Nhi, lại thêm một đứa trẻ mới lớn thích những thứ mới lạ, anh sợ sẽ bị lãng quên mất thôi, cách tốt nhất là giữ thật chặt bên mình, tình cảm từ từ bồi đắp sau.
Nhìn Hứa Minh Duật chuẩn bị rời đi, Lâm Tuyết Nhi mới thành thật thừa nhận: "Đúng là tôi đã từng ngộ nhận Tiểu Mẫn với người yêu của mình, nhưng ngẫm lại thì họ không hoàn toàn giống nhau, tình cảm của tôi cũng chỉ hướng về một người."
"..."
"Tôi đã thức tỉnh rồi, về Tiểu Mẫn anh không cần lo."
Anh không quay đầu lại, tay vặn nắm cửa mở ra: "Em nghỉ ngơi đi!"
Khi cánh cửa đã đóng lại hoàn toàn, khuôn mặt Lâm Tuyết Nhi trở lại vẻ cô độc bi thương, bởi vì từng một lần phạm sai lầm đã trả một cái giá quá đắc, cô không thể phạm thêm một sai lầm nào nữa. Hứa Giai Mẫn, đứa trẻ đó sẽ có cuộc sống tốt hơn nếu như không bị cuốn theo cô, cho dù phía trước có khó khăn đi nữa, bên cạnh Hứa Giai Mẫn bây giờ cũng đã có một người thật sự che chở và chăm sóc tốt cho cô ấy. Và người đó không phải là cô.
Khi đã trở về nhà an toàn, Hứa Giai Mẫn bắt đầu nổi hứng tò mò và muốn biết thêm về mẹ mình, người mà trước giờ Hứa Minh Duật luôn lảng tránh không muốn đề cập tới với cô.
Sau bữa ăn tối, cô đến thư phòng chỗ anh đang làm việc gõ cửa bước vào, còn đang suy nghĩ nên mở lời hỏi anh thế nào, Hứa Minh Duật đã chỉ tay vào ghế đặt sẵn đối diện bàn mình: "Con ngồi xuống đi!"
Cô buộc miệng hỏi: "Ba biết con muốn hỏi chuyện gì sao?"
"Ta sẽ kể cho con nghe nhiều hơn về mẹ con, dù sao con cũng đã biết được sự thật nên ta không cần phải che giấu."
Hứa Giai Mẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, mắt nhìn theo những tấm hình ít ỏi về mẹ mình được anh đưa cho.
"Ngô Ân là cô gái xinh đẹp và dịu dàng, hồi trước bằng tuổi con ở trường được mọi người xưng cho danh hiệu hoa khôi, được vô số người để mắt đến."
"Trong đó có ba không?"-Hứa Giai Mẫn tò mò nhìn anh xác nhận, chỉ nhận được cái hắng giọng khẽ của người ngồi trước mặt.
"Ta và mẹ con là chị em với nhau, tuy không cùng huyết thống nhưng cũng không có loại tình cảm cấm kỵ đó đâu."
Cô gật gù tiếp thu, nhưng theo lời lẽ và thái độ của Hứa Minh Duật khi nhắc đến mẹ mình, cả cái cách anh quan tâm chăm sóc cho con của chị gái đều cho thấy anh là một người coi trọng tình cảm, và tình cảm anh đối với Ngô Ân rất sâu nặng.
"Mẹ con là vì xinh đẹp và tốt tính nên mới bạc phận như vậy, bị người đó hại đời phải tìm đến cái chết sao?"-lời nói của Hứa Giai Mẫn chợt trở nên bi ai và cay đắng, tuy chưa gặp mẹ lần nào nhưng qua câu chuyện của Hứa Minh Duật, cô có thể hiểu được nỗi tủi nhục không thể nào vơi đi, hơn hết tâm hồn mẹ cô cũng quá mỏng manh và yếu đuối, không thể nào vựt dậy trở lại cuộc sống bình thường mà nghĩ quẩn tìm đến cái chết.
Bàn tay anh đưa lên bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, giọng nói trầm thấp vỗ về trái tim thiếu nữ cũng đang hoang mang: "Đừng sợ hãi, ta đã cố gắng rất nhiều để có thể mạnh mẽ hơn trong mắt người khác cốt để bảo vệ người thân yêu bên cạnh mình, con không hề cô độc, vẫn còn có ta ở đây."
Bị lời nói chân thành của Hứa Minh Duật làm cho xúc động, để một người lạnh lùng như anh nói ra được những lời này, Hứa Giai Mẫn biết cô đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng anh. Chỉ có điều, từ một người cha thần tượng trong mắt con gái, giờ đây đùng một cái anh không phải là ba ruột của cô, còn quay ngược lại nói rằng thích mình, ngoài sốc ra cảm giác lúc này của cô không biết còn có loại tình cảm nào khác nữa.
"Con còn chuyện gì muốn hỏi ta sao?"-nhìn thái độ ngập ngừng của cô anh còn không đoán ra được sao?
"Con...vậy khi nào con có thể tự do đi lại như trước được nữa, cứ ở trong nhà thế này mãi không phải là cách, con cũng chán lắm rồi."
Bàn tay to lớn của anh đưa ra nắm lấy bàn tay đang khoa trương diễn tả sự bức bối của cô gái nhỏ, anh cũng không muốn làm khó dễ cô, nhưng hiện tại chỉ có trong tầm kiểm soát của anh cô mới được an toàn và không bị tác động xấu, một người giảo hoạt và độc ác như Hướng Chí Nam, những chuyện xấu ông ta đã làm với Ngô Ân, thậm chí đến con gái ruột cũng muốn tính kế để đạt được mục đích, anh không thể không nghiêm túc đề cao cảnh giác.
"Sau tất cả những gì hắn đã làm với con và người mẹ đã mất của mình, con hãy cố nhẫn nhịn thêm một chút nữa. Chỉ khi nào ta an tâm không còn lo lắng vì an nguy của con, ta mới có thể toàn tâm toàn sức đối phó với kẻ thù...Con có tin ta nữa không?"
Hứa Giai Mẫn còn có thể không tin anh hay sao? Cô của trước đây luôn hết mực tin tưởng người cha tài giỏi và chuẩn mực này, đến khi biết được toàn bộ sự thật, bỏ qua những cảm xúc hỗn loạn mấy ngày vừa rồi, niềm tin cô dành cho anh vẫn rất lớn. Cô tin tưởng anh sẽ không giống như người cha xấu xa dám hại con ruột của mình để gài bẫy kẻ thù, cho nên cô mới ngoan ngoãn trở về nhà cùng anh, còn ngồi đây tâm sự cả buổi nữa.
"Con tin ba...vậy sau này con vẫn sẽ gọi ba là ba được phải không?"
Anh không vui phản bác: "Không được, con giờ đã biết sự thật thân thế của mình rồi."
Cô bối rối không biết phải gọi sao cho phải: "Vậy phải gọi như thế nào?...Con nhất thời cũng không biết..."
Cái siết tay càng lúc càng chặt hơn, anh khẽ nhướng mày gợi ý: "Nếu là anh cũng không tệ, nhìn ta cũng đâu già hơn Tiểu Mẫn của chúng ta lắm đâu."
"..."
TBC.