Hứa Giai Mẫn dùng dằng đi vào nhà, trước nay ba dù có tức giận với cô đến đâu cũng chưa đến mức giam lỏng như thế này. Hơn nữa trong lòng Hứa Giai Mẫn cũng không nghĩ mọi chuyện căng thẳng đến mức ba phải cấm cửa không cho cô ra khỏi nhà.
"Ba, con không gặp chị ấy nữa là được, ba nhốt con như vậy không được đâu?"
Hứa Minh Duật định mở miệng nói gì đó chợt khựng lại, ban sáng trước khi tìm đến nhà Lâm Tuyết Nhi, anh đã gọi cho thư ký của mình chuẩn bị máy dò tìm tín hiệu, vừa hay đã được đem đến để trong phòng khách. Hứa Minh Duật đi thẳng đến chỗ để máy cầm lên bật nút, đi đến chỗ Hứa Giai Mẫn đang đứng nhìn mình với ánh mắt hiếu kỳ. Máy dò tìm tín hiệu điện tử chợt hú lên một tiếng, ánh mắt anh liền dừng lại nơi túi xách trên tay con gái, phát hiện ra một con chip nhỏ được gắn ở đó.
"Cái này..."-Hứa Giai Mẫn hốt hoảng đưa tay lên che miệng lại, trân trối nhìn anh.
Hứa Minh Duật quăng con chip xuống đất dùng giày giẫm nát nó, sau đó đặt lại một bên, đợi thím Ngô đến sẽ căn dặn quét một lượt khắp căn nhà tìm xem có vật gì khả nghi nữa hay không mới trở lại phòng khách.
"Con đang bị theo dõi, sáng nay có kẻ nặc danh đã gọi điện cho ta nói rằng con đang ở nhà của Lâm Tuyết Nhi, ta không thể mạo hiểm để con ra ngoài thời gian này, nếu cần thiết ta sẽ kiếm gia sư về dạy học cho con."
"Ba...nhưng mà cứ thế này mãi con thà chết đi còn sướng hơn."-Hứa Giai Mẫn tuy cũng không hoàn toàn là kiểu người hoạt bát, nhưng nếu bị nhốt mãi trong cái nhà này cô nghĩ thôi đã thấy không thoải mái rồi.
Hứa Minh Duật nhìn đứa trẻ trước mặt, ánh mắt dịu lại trầm giọng phân trần: "Kẻ địch trong tối, ta không thể mạo hiểm để con gặp chuyện. Lần trước nếu như hắn ta có ý định bắt con, ta cũng không trở tay kịp."-anh đến gần hơn đặt tay lên bờ vai nhỏ của cô, yêu thương nói tiếp: "Con là người thân duy nhất của ta, hãy cố nhẫn nhịn đi, ta không thể mất luôn cả con được."
"Ba..."
"Ta hứa sẽ giải quyết mọi chuyện nhanh nhất có thể, cho tới lúc đó con hãy ngoan ngoãn ở đây, đừng khiến ta phải lo lắng."
Hứa Giai Mẫn cảm động không làm khó anh nữa, dù vậy vẫn có phần bất an: "Nhưng mà ông ta là nhắm đến con hay nhắm đến ba, lỡ ông ta muốn hại ba thì sao?"
Anh khẽ cười, nhìn cô lo lắng cho mình trong lòng liền cảm giác ấm áp lạ thường, phải rồi, Tiểu Mẫn trước giờ vẫn luôn thương yêu và lo lắng cho anh kia mà, chỉ là đôi lúc nghịch ngợm khiến cho anh phải đau đầu chút thôi.
"Con yên tâm, điểm yếu duy nhất của ta chính là con, chỉ cần con được an toàn, ta sẽ đối phó được hết."-khuôn mặt anh chợt nghiêm túc, ra vẻ trách mắng: "Hơn nữa con đang làm cho ta rất giận, sau này đừng tự ý làm việc và đi lung tung nữa, Lâm Tuyết Nhi cũng không nên tiếp xúc nhiều."
"..."
"Con nghe rõ chưa?"-anh nheo mắt hỏi lại khi nhìn vẻ mặt không mấy đồng thuận của con gái.
Hứa Giai Mẫn hiểu anh là tâm trạng đang lo lắng cho mình, dù vậy đi nữa thì anh đã quá cứng ngắc rồi: "Ba thương con con hiểu, con và chị ấy cũng không phải mối quan hệ như ba lo sợ."
"Vậy thì tốt."
"Nhưng ba biết Lâm Tuyết Nhi thích phụ nữ vẫn chấp nhận người bạn này, tại sao lại không muốn con gái tiếp xúc, đã như vậy ngay từ đầu ba đừng nên để con gặp Lâm Tuyết Nhi."
"Con đang muốn nói gì đây?"
"Con muốn nói ba đừng có thành kiến như vậy, con sẽ không né tránh việc gặp Lâm Tuyết Nhi đâu, chị ấy cũng không có làm gì quá đáng..."-nói tới đây Hứa Giai Mẫn cảm thấy chột dạ, ánh mắt liền đảo nhanh không còn sự kiên định nữa, và nó nhanh chóng thu vào tầm mắt của Hứa Minh Duật.
Anh sốt ruột nắm lấy cổ tay cô gặn hỏi: "Nói, Lâm Tuyết Nhi đã làm gì con rồi?"
"Không có, chị ấy thậm chí còn đuổi con đi nữa, nếu đêm qua không vì trời khuya quá chị ấy đã tống con ra khỏi nhà."
Hứa Minh Duật hít một hơi sâu, ánh mắt sắc bén nhìn lại đứa trẻ của mình: "Con mỗi lần xấu hổ hay nói dối, chân mày phải đều sẽ xếch lên, còn muốn gạt ta sao?"
"Con..."-Hứa Giai Mẫn liếm môi ấp úng, biết thế từ sớm cô đã lên phòng cho yên thân: "Ba đừng hỏi nữa...". Bạn đang đọc truyện tại [ TRUMtruy en. c om ]
"Đã hôn rồi?"
Theo phản xạ, chân mày phải một lần nữa phản chủ xếch lên, khuôn mặt Hứa Minh Duật tối sầm cực kỳ khó coi. Hứa Giai Mẫn nếu như bị cưỡng hôn sẽ không nói tốt cho Lâm Tuyết Nhi, xem ra nụ hôn này là con gái anh tự nguyện. Càng nghĩ lòng Hứa Minh Duật càng sôi lên như bị lửa đốt, ai cho Hứa Giai Mẫn được hôn người khác, con gái của anh....
Hứa Giai Mẫn nhìn sắc mặt tức giận bừng bừng của ba có dự cảm không tốt, bước chân hơi lùi lại nhưng không thể thoát được vì cổ tay cô vẫn đang bị anh giữ chặt.
"Ba...chỉ là sự cố thôi, không phải..."
Ánh mắt anh nhìn chăm chăm lên đôi môi đỏ đang khẽ mím của người phía trước, một động lực vô hình nào đó đang thôi thúc anh chiếm lấy nó, trừng phạt đứa trẻ không nghe lời để cho người khác động vào.
"Ba...ưm..."
Đôi mắt đen láy mở to lên khi bàn tay anh vòng qua eo cô kéo sát vào người mình, đôi môi tham lam ngấu nghiến lên đôi môi non mềm đầy chiếm đoạt, mà chủ nhân của nụ hôn này không ai khác chính là ba của cô. Hứa Giai Mẫn đang cực kỳ sốc và đau...
Khác với nụ hôn ngọt ngào và nồng nàn với Lâm Tuyết Nhi, nụ hôn hiện tại của hai người lại rất cuồng bạo và đau đớn, môi cô bị răng của anh chèn ép, đầu lưỡi mạnh mẽ xông vào lùng sục khắp khoang miệng bên trong, như thể muốn nuốt chửng cô, nếu như không có bàn tay vững chắc đang ôm chặt eo mình, Hứa Giai Mẫn sớm đã bật ngửa ra sau.
"Ưm..."
Cảm giác khó thở đến đỏ mặt, Hứa Giai Mẫn liều mạng đập mạnh hai tay lên vai anh cầu cứu, cuối cùng mới được buông tha, đôi môi bị vùi dập một lúc lâu đã sưng đỏ lên. Hứa Giai Mẫn còn chưa hết bàng hoàng vì nụ hôn của Hứa Minh Duật thì cơ thể mềm nhũn của cô lại bị anh kéo ngã xuống ghế sô pha dài trong phòng khách.
"Hai người còn làm cái gì khác ngoài hôn nữa hả?"
TBC.