"Tiểu thư, cô say rồi, chúng ta về nhà thôi!"-tên đàn ông trong trang phục áo vest đen lịch sự đang đỡ lấy cơ thể vô lực của cô gái trẻ gục trên ngực mình thốt, mọi chuyện sẽ chẳng có gì phức tạp và thu hút sự chú ý của người khác cho đến khi người đàn ông ngồi một góc khuất bên góc bước đến ngăn hắn đem cô gái rời đi.
"Mày muốn gì?"
Người đàn ông lạnh lùng nói, ánh mắt vô cảm nhìn xuống cô gái đã mê man không hay biết gì, dùng mắt ra hiệu cho đám người trong bar lôi gã ra, bản thân trở thành điểm tựa cho cô gái.
Chủ quán bar Triệu Long cũng là bạn thân của người đàn ông trước mặt, sau khi đã giúp anh đuổi người xong, đi đến nhìn bạn mình hỏi: "Hứa Minh Duật, từ bao giờ cậu lại thích lo chuyện bao đồng như vậy?"
Anh không đáp trả, ánh mắt có phần ôn nhu hơn khi nhìn lại người con gái trong vòng tay mình, bế cô rời khỏi nơi ồn ào này.
Thiếu nữ độ tuổi trăng tròn với khuôn mặt xinh đẹp tựa tranh vẽ, đôi môi đỏ mọng như trái cherry chín khẽ mấp máy hô khi vừa được Hứa Minh Duật đặt vào trong xe: "Nước...con khát nước..."
Anh dùng ngón trỏ ấn đầu cô ngã ra sau ghế rướn người tới cài dây an toàn cho cô, cố tình phớt lời lời đề nghị như muốn trừng phạt đứa trẻ ngỗ nghịch muốn nổi loạn này.
Cổ họng khô khốc làm cho cô không thể ngồi yên được, bàn tay quơ quào trong không khí tìm kiếm thứ gì đó, mi mắt lười biếng mở ra trong thấy chai nước bên cạnh tay vịn chỗ ngồi định lấy nhưng đã bị anh nhanh hơn ném ra hàng ghế sau. Cô bức xúc nhìn lên vẻ mặt lãnh đạm như không có chuyện gì của anh sau khi vừa mới có hành động nhỏ nhen với mình.
"Đáng ghét!"
Hứa Giai Mẫn, đứa con bí mật của Hứa Minh Duật đang trong tình trạng say mềm cố gắng mở thắt dây an toàn rời khỏi xe, nhìn đứa trẻ của mình bướng bỉnh làm loạn, anh chẳng buồn ngăn cản, khởi động xe chạy đi.
"Con muốn xuống xe!"
"Cứ việc, ta không cản."
Đạp ga gia tăng tốc độ, chiếc xe lao đi xé tan màn đêm tĩnh lặng trước mặt, dù miệng nói như vậy nhưng anh cũng đã khóa tự động cửa xe, lỡ như đứa trẻ này trong cơn say thật sự làm chuyện điên rồ, anh cũng không muốn Hứa Giai Mẫn xảy ra chuyện.
Lục tục một hồi chẳng mở được chốt an toàn nói chi đến cửa xe, Hứa Giai Mẫn bất lực nằm nhắm mắt lại ngủ tiếp, tay đưa lên gãy nhẹ cần cổ đang khát nước trầm trọng của mình.
Đến khi mọi thứ trở về với sự yên tĩnh ban đầu, Hứa Minh Duật mới kín đáo nhìn sang đứa trẻ của mình, như thế lại có thể ngủ được, thật là....
Khóe môi mỏng nhẹ cong lên một đường, nhưng khi nhớ lại chuyện Hứa Giai Mẫn bỏ nhà đi, còn nổi loạn uống say suýt bị kẻ xấu hại khiến tâm tình anh thêm khó chịu.
Chiếc xe vừa đậu vào sân nhà, anh mở cửa xe vác đứa trẻ lên vai đi vào trong, hôm nay phải dạy dỗ lại cho cô biết thế nào là phép tắc của Hứa gia, không thể suốt ngày thích tự ý làm càn mãi.
"A..."
Hứa Giai Mẫn khẽ nhăn mặt khi bị ném xuống bồn nước ấm, cơ thể nhanh chóng bị nhấn chìm bởi dòng nước khiến cô giật mình tỉnh giấc. Hứa Minh Duật nhìn thấy cô ngôi đầu lên liền lấy vòi sen xịt nước lên đầu cô, giọng vô tình thốt: "Không phải khát nước sao? Ta cho con uống nước."
Đưa tay vuốt nước trôi trên mặt xuống nhưng người đối diện cứ xịt mãi làm cô không thể nào mở mắt ra được, chỉ còn biết trân mình chịu trận, mặt gục xuống hai đầu gối chờ đợi cơn thịnh nộ của ba mình qua đi.
Nhìn sự kiên cường quyết chịu đựng chứ không lên tiếng cầu xin của đứa trẻ nhỏ, anh biết bản thân đã thua Hứa Giai Mẫn, bởi lẽ anh chính là không nỡ để cô bị cảm lạnh, ngay cả vòi nước cũng đã chỉnh chế độ nước ấm, làm sao có thể tiếp tục dụng hình với cô được nữa.
Vắt vòi sen lên giá trở lại, anh đứng dậy bỏ ra ngoài: "Mau thay đồ ra đây cho ta!"
Hứa Giai Mẫn đợi anh đi hẳn mới từ từ hé mắt ra, nhìn chiếc áo choàng tắm anh chuẩn bị sẵn cho mình, cô hứ nhẹ một cái: "Giả vờ lãnh khốc làm chi khổ vậy."
Hắc xì.
Vừa bước ra phòng Hứa Giai Mẫn đã có dấu hiệu cho thấy bị cảm lạnh, da mặt trắng nhạt nổi bật lên chóp mũi ửng đỏ, cô chậm chạp bước tới giường nơi Hứa Minh Duật đang ngồi chờ sẵn.
"Ba..."
"Còn biết gọi ta là ba sao? Ta tưởng con quên đường về rồi."
"Là ba kéo con về thôi."-Hứa Giai Mẫn lầm bầm trong miệng, chạm phải ánh mắt khó coi của anh liền lãng tránh đi.
TBC.