Đám nhóc loi choi có thể không nhận ra khi Nguyên Du nói lên cái tên đó cảm xúc như thế nào nhưng Vân Nhu Linh có thể không nghe ra sao? Rõ ràng nàng nghe được hắn có một mối thù rất lớn với cái tên đó nhưng đồng thời cũng có rất nhiều sự kính trọng dành cho nó. Nàng không biết cái tên đó có ý nghĩa thế nào đối với Nguyên Du, nhưng nàng dám chắc một điều rằng nó gần như là vảy ngược của hắn vậy nên tốt nhất không nên đào sâu vào cái tên này.
Nguyên Du dùng cặp mắt của kẻ bề trên nhìn xuống đám nhóc con, thấy bọn chúng không vì lời tuyên bố của hắn mà xao động liền gật đầu hài lòng. Hắn đúng là muốn thành lập một thế lực nhưng khổ nỗi đặt tên chưa bao giờ là thế mạnh của hắn, vậy nên chỉ đành dùng cái tên kia vậy, cái tên trao cho hắn mọi thứ, đồng thời cũng là thứ lấy đi tất cả của hắn. Nguyên Du âm thầm thề, dù tên giống nhau nhưng nhất định hắn sẽ chứng minh cho sư phụ thấy tổ chức của hắn tốt hơn đám khốn kiếp kia hàng ngàn, hàng vạn lần.
"Sư...phụ, ta không muốn xối một ca nước lạnh vào giấc mơ của người, nhưng... muốn thành lập một thế lực trước hết cần phải được quốc vương cho phép đã, hoặc ít nhất là có một thế lực tầm trung cấp phép, đây là điều ngay cả trẻ lên ba cũng biết, vậy người hẳn cũng biết chứ?" Vân Nhu Linh nửa hỏi nửa hạ uy của Nguyên Du, nếu hắn nói hắn không biết tức là hắn là một tên quê mùa, ngược lại nếu hắn nói biết mà vẫn tự tiện thành lập thế lực như này thì chứng tỏ hắn là một kẻ ngốc. Đám nhóc có thể không hiểu câu hỏi của Vân Nhu Linh, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm lắm, nàng chỉ muốn thấy vẻ mặt khó xử của Nguyên Du mà thôi.
Nguyên Du nghe nàng hỏi liền đứng im như trời trồng, bên ngoài vẫn là một bộ vân khinh phong đạm nhưng thực chất bên trong đang gào thét điên cuồng. Cái đệ tử này làm sao mới vô đã muốn cho hắn cái hạ mã uy a. Bộ não Nguyên Du vận động hết công suất, sau chỉ vài giây suy nghĩ, hắn rốt cuộc hắng giọng một cái, nở một nụ cười bình hòa, nói:
"Dĩ nhiên ta biết..." Chưa để hắn kịp nói hết câu, Vân Nhu Linh đã rất nhanh chóng nhảy thẳng vào miệng hắn cùng bộ dạng háo hức vô cùng tựa như nàng đã đợi câu trả lời này của hắn từ nãy đến giờ:
"Ngài biết mà vẫn tự ý thành lập thế lực, liệu ngài không sợ bị quốc vương để ý đến sao?" Vân Nhu Linh nở một nụ cười vô cùng tươi tắn hỏi hắn. Nguyên Du nghe nàng nói, khóe miệng hơi co giật, cái đệ tử này không biết vũ lực tới đâu nhưng công phu vặn họng người khác cũng không phải dạng vừa đâu. Nguyên Du hắng giọng lấy lại uy nghiêm nói:
"Nhu Linh, trước khi trả lời câu hỏi đó, ta hỏi ngươi, liệu ngươi có để ý dưới chân của ngươi đang có con kiến chúa nào đang chuẩn bị xây dựng tổ sao? Nếu có, liệu ngươi đã cho phép nó xây dựng hay chưa?" Nguyên Du hỏi lại nàng, thần sắc lạnh nhạt. Vân Nhu Linh bị hắn hỏi vặn lại mặt liền có chút đỏ, bởi nàng hiểu hắn đang muốn nói cái gì, nàng cũng không thể không nói đầu óc sư phụ nàng cũng rất nhạy a, chỉ mới mấy giây đã có thể vặn lại nàng cả hai câu chỉ bằng hai câu hỏi.
Vân Nhu Linh càng nghĩ lại càng thấy đúng, chỉ mấy thế lực lớn có khả năng làm lệch cán cân quyền lực giữa triều đình và các đại gia tộc mới buộc phải có sự chấp thuận của của quốc vương. Còn mấy thế lực nhỏ bé mới thành lập như Huyết Thần này thì dù có đưa đến trước mặt quốc vương, quốc vương cũng khinh thường nhìn mấy phút. Giống như con người sẽ không quan tâm con kiến sẽ gọi cái tổ của mình là gì vậy, cho nên việc hắn có trình lên triều đình hay không cũng chẳng còn quá quan trọng. Mà cũng có một số thế lực ẩn thế, dù có là đế quốc cũng phải kiêng nể, một số thậm chí còn chả được kể tên nhưng không một cái nào trong đó dễ chọc cả, không ít trong số đó đều là làm chui rồi thành siêu cấp thế lực, nếu Nguyên Du muốn học tập như vậy cũng chẳng có gì sai.
"Còn câu hỏi nào khác không." Nguyên Du đợi nãy giờ mà vẫn chưa thấy Vân Nhu Linh thắc mắc liền thầm nghĩ bản thân quả nhiên là thiên tài, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi liền đã nghĩ ra một câu trả lời khít đến từng chữ, quá quan một cách dễ dàng. Đợi mãi không thấy nàng hỏi, hắn lúc này mới ung dung lên tiếng. Vân Nhu Linh nghe hắn nói, tạm thoát khỏi cảm giác thất bại khi cố gắng đạp ngã tên ác ma này trên phương diện đầu óc, nàng nói:
"Vẫn còn, vậy chính xác tổ chức Huyết Thần là tổ chức thế nào?" Vân Nhu Linh cảm thấy có chút tò mò về thế lực này, dẫu sao có tên, có tài chính, có nhân lực mà không có mục đích thì chẳng khác nào chặt đầu một con rắn rồi sau đó kêu nó phải sống tốt, phát triển, con cháu đầy đàn. Nguyên Du nghe đệ tử của mình nói liền xoa cằm, chưa tới vài phút hắn đã trả lời:
"Huyết Thần là tổ chức hoạt động ở trong bóng tối, chuyên nhận các nhiệm vụ đại loại như đánh thuê, ám sát, ăn trộm, đánh cắp thông tin,... Các loại nhiệm vụ như vậy, miễn đối phương trả đủ tiền được yêu cầu thì người của Huyết Thần buộc phải hoàn thành nó..." Vân Nhu Linh vừa nghe vừa gật gù, loại tổ chức này nói thẳng ra chẳng khác mấy so với mấy cái thế lực sát thủ bất nhập lưu, ngay cả nhiệm vụ cũng giống nhau thì nàng thật sự không biết tổ chức này có thể tồn tại bao lâu.
"Ngược lại, khi không có nhiệm vụ, tổ chức Huyết Thần sẽ chỉ là một chuỗi các tửu lâu nhằm thu thập thông tin cần thiết và kiếm thêm vài đồng bạc lẻ cho tổ chức." Nguyên Du lại nói, không quan tâm đám nhóc xì xầm cái gì. Vân Nhu Linh nghe sư phụ của nàng nói liền hơi bất ngờ, theo nàng biết thì hầu hết các tổ chức sát thủ chỉ sợ ẩn mình không kịp, làm gì có chuyện bày ra tửu lâu thu thập thông tin như vậy. Dĩ nhiên là có một số tổ chức lớn làm như vậy nhưng phần lớn đều không dám quá hớ hênh, dù sao có một con mãng xà ngay trong lòng mà mình lại không thể điều khiển, mấy ai chịu để yên cho nó phát triển?
"Ngài... làm vậy không sợ.... có người tra ra, từ đó dẫn địch về hang ổ sao?" Một cánh tay rụt rè giơ lên, sau đó một tiếng nói e thẹn vang lên. Nguyên Du theo hướng tay nhìn lại, đó là một tiểu la lỵ, tuổi tác có vẻ xêm xêm với Vân Nhu Linh, nàng có mái tóc hồng nhạt, đôi mắt màu xanh nước biển cùng với ngũ quan xinh xắn khiến cho người khác cảm giác đây chỉ là một tiểu la lỵ dễ thương hay e dè mà thôi, Nguyên Du nghe câu hỏi, không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời:
"Dĩ nhiên sợ chứ, nhưng đó đồng thời là một cơ hội, chỉ cần có người dám theo đuôi các ngươi, sau đó lại biến mất khỏi nhân gian không một dấu vết, các ngươi nghĩ đám cao tầng bên kia cùng với mấy tổ chức bất nhập lưu sẽ không e ngại sao?" Nguyên Du cười nói.
"Chưa kể đến, việc diệt đám bám đuôi đó một cách âm thầm đồng thời sẽ tạo cho chúng ta một lợi thế, đó chính là sự bí ẩn. Một tổ chức có thể dễ dàng tiêu diệt mấy kẻ theo đuôi trong im lặng mà bọn chúng lại không kịp gửi bất kì tin tình báo hay cầu cứu nào về, dù thực lực đám đó không cao, nhưng lại có thể khiến bọn hắn e ngại bởi không biết giới hạn của chúng ta là ở đâu. Mà dù bị chúng ta diệt mất mấy tên nhưng đám đó lại không thể làm gì, bởi vỏ bọc của chúng ta là tửu lâu, không phải tổ chức sát thủ, việc diệt mấy kẻ bám đuôi sẽ là cái cớ tốt để dư luận đứng về phía chúng ta chứ không phải chúng, vậy nên trong trường hợp đó bọn hắn sẽ chỉ là tự tìm trái đắng cho mình mà thôi." Nguyên Du rất bình tĩnh phân tích cho đám nhóc. Tiểu la lỵ tóc hông kia sau khi nghe hắn giải thích liền ngay lập tức hạ tay xuống, đỏ mặt ngó ngang ngó dọc, Nguyên Du thấy hành động dễ thương đó của nàng chỉ là cười nhẹ một cái, cũng không quan tâm lắm.
Ở thế giới kia, việc hoạt động trong một tổ chức ngầm đã là cược mạng rất lớn rồi, mà ở đây việc giết người lại không được xem là vấn đề quá lớn lao, thành ra một tiểu la lỵ dễ thương hôm nay rất có thể sẽ biến thành một cái xác chết vào ngày mai, tương lai không ai nói trước được điều gì. Vậy nên trừ người quen thuộc với mình, hắn rất ít khi quan tâm đến ai khác, bởi trong lòng hắn đã vô thức hình thành một vách ngăn với những người xa lạ. Nhìn ngang ngó dọc một lúc, Nguyên Du lại lên tiếng:
"Câu hỏi cuối cùng, còn ai thắc mắc gì không?" Vẫn là cô bé tóc hồng lúc nãy lại giơ tay lên, nói:
"Vậy chúng ta đã là...tổ chức sát thủ...liệu có gì cần tránh không?" Nguyên Du nghe cô bé nói liền hơi suy tư, sau đó nhanh chóng trả lời, khuôn mặt nghiêm nghị vô cùng:
"Đích thân ta sẽ huấn luyện cho các ngươi thành sát thủ, nhưng nhớ ba điều sau đây: thứ nhất, tuyệt đối không giết trẻ em. Thứ hai, khi làm nhiệm vụ, hạn chế tối đa liên lụy đến người vô tội. Thứ ba, nếu không cần thiết, không được giết người có liên quan đến sinh mệnh khác." Nguyên Du lạnh lẽo nói:
"Trong ba điều đó, bất kì ai vi phạm, tuyệt đối đừng trách ta máu lạnh, trở mặt vô tình!" Cô bé tóc hồng thấy Nguyên Du nghiêm nghị như vậy liền sợ hãi rụt tay xuống. Nguyên Du sau khi nói xong liền trở lại khuôn mặt bình hòa như thường ngày, nói:
"Được rồi, cái gì cần phổ biến đều đã phổ biến, bây giờ đến tiết mục tập thể dục buổi sáng nào." Hắn cười nói, đám nhóc này cường độ thân thể quá nhỏ yếu, nếu bây giờ mà cho đi làm nhiệm vụ thì chỉ có toang là kết quả duy nhất. Nhìn sang Vân Nhu Linh, hắn hất cằm ra hiệu nàng ra chỗ đám nhóc mấy tháng tuổi chăm sóc cho chúng. Vân Nhu Linh hiểu ý, rất ngoan ngoãn làm theo lời hắn. Bây giờ không khí đã thoáng đãng, Nguyên Du chợt nở một nụ cười "thân thiện" với đám nhóc, địa ngục bây giờ mới chính thức bắt đầu.