Nguyên Du ánh mắt thầm kín nhìn ngắm thân thể của nữ tữ vừa bước ra kia, càng nhìn dục hỏa của hắn càng tăng cao, nếu Vân Nhược Hân sở hữu vẻ quyến rũ băng lãnh khiến bất cứ ai cũng muốn chinh phục thì nữ tử này lại có một vẻ quyến rũ cuồng dã như dã thú, tràn đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy cám dỗ. Bộ ngực của nàng nhảy theo từng bước đi, chậm rãi đi đến trước mặt Nguyên Du, đám người kia cũng biết điều tránh đường, ánh mắt che dấu dục vọng nhìn lén cơ thể của nàng.
"Sao nào?" Nàng nhìn về phía thanh niên trước mặt này, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, quả nhiên hắn cũng như những đàn ông khác, chỉ ham muốn cơ thể nàng. Nguyên Du sao khi nghe nữ tử kia hỏi liền có chút giật mình tĩnh dậy, hơi chớp chớp mắt, hắn bây giờ mới nhìn kĩ đây là ai, đây không phải là Cơ Thanh Huyền sao, tương lai nàng sẽ trở thành Thanh Huyền Nữ Đế, một trong tam đại Nữ Đế. Nguyên Du không khỏi gật gù, đúng là không thể lấy thân phận mà phán xét một tương lai a. Nhưng trong một tập ngoài truyện kể về quá khứ của Cơ Thanh Huyền nàng bị chính đồng bạn của mình đặt bẫy mất đi thanh bạch, sau đó dưới cơn cuồng nộ nàng cũng đã giết hết bọn chúng nhưng sau này nàng cũng đối với nam nhân có thù hận cực sâu kể cả nhân vật chính là Lâm Vũ Thần cũng không thể hóa giải được. Nguyên Du trong lòng tính toán nên làm thế nào để cứu nàng trong tình cảnh đó đây. Khẽ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ, trả lời câu hỏi của nàng.
"Được thôi, tùy ngươi vậy." Nguyên Du không chút nào để ý nhún vai nói, thứ hắn để ý chỉ là Cơ Thanh Huyền mà thôi, còn mấy tên kia thế nào hắn cũng không quan tâm. Vỗ vai Lâm Vũ Thần, hắn dẫn đầu rời khỏi chỗ đó, mấy người kia cũng rất biết điều chủ động tách ra một con đường. Cơ Thanh Huyền thấy Nguyên Du vậy mà dễ nói chuyện như vậy trong lòng chán ghét càng tăng, quả nhiên là chỉ biết nhìn bề ngoài. Nhìn theo bóng lưng của hắn một chút rồi nhìn về những người đã nằm xuống, nàng thở dài nhẹ giọng nói.
"Mang xác họ về an táng đi." Nói rồi nàng dẫn đầu đi về bỏ mặc đám tiểu đệ của mình. Đám kia nhìn theo bóng lưng của Cơ Thanh Huyền ánh mắt không chút nào che dấu ý nghĩ dâm tà. Nguyên Du đứng từ xa cũng quan sát thấy toàn bộ ánh mắt của bọn chúng, sau đó ánh mắt nhìn theo tấm lưng trần quyến rũ của Cơ Thanh Huyền, trong lòng cật lực che giấu dục vọng. Nhìn về phía tiểu tử Lâm Vũ Thần, hắn nhẹ giọng nói.
"Đi thôi!" Chuyện của Cơ Thanh Huyền hắn tạm gác qua một bên, việc cần làm bây giờ là nâng thực lực tiểu tử này lên, chỉ mới có Tụ Hồn cảnh nhất tầng, đi theo hắn mấy hôm nay mới lên được nhị tầng khiến Nguyên Du có chút cạn lời, nếu không phải biết hắn là nhân vật chính có lẽ hắn đã sớm ném tiểu tử này đâu đó trong rừng cho rảnh nợ rồi. Dẫn đầu bước về một hướng, đó là hướng về một thung lũng, dựa theo trí nhớ đã từng đọc nguyên tác thì hẳn là dưới đó chính là một loại truyền thừa dành của một vị cường giả Chiến Thánh cảnh dành cho ai may mắn sống sót. Đặt truyền thừa ở đó cũng có một cái lợi là không phải mao đầu tiểu tử nào cũng lấy được nhưng cũng có cái hại là phải rất lâu về sau mới có người biết, Lâm Vũ Thần cũng là bị truy sát mới vô tình phát hiện được. Lâm Vũ Thần nhìn theo hương Nguyên Du bước đi, trong lòng không khỏi hiếu kì, ngày hôm qua bọn hắn đã tìm thấy một cái thung lũng ở hướng đó, Nguyên Du ánh mắt cũng chỉ hiếu kì một chút rồi bỏ đi, bây giờ quay trở lại, không lẽ dưới đó có kì ngộ gì sao?
Bước vội theo bước chân của Nguyên Du, trong lòng hắn vô cùng mong đợi dưới đó sẽ có thứ gì dành cho mình. Cả hai dành gần nửa ngày đường mới đi tới thung lũng, trời lúc này cũng đã bắt đầu chiều, gió lạnh cũng thổi nhiều hơn, đứng bên bờ thung lũng khiến Lâm Vũ Thần cảm thấy có chút lạnh, nhìn xuống phía dưới ngoài một màu đen ra thì hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy gì khác. Nguyên Du đứng một bên tặc lưỡi một cái rồi quay đầu đối với Lâm Vũ Thần nói.
"Tiểu tử, có muốn có được cơ duyên không?"
"Muốn, dĩ nhiên muốn!" Lâm Vũ Thần ra sức gật đầu, Nguyên Du thấy vậy cũng khẽ gật đầu, cơ mặt cũng giản ra, vô cùng bình thản nói."Nhảy xuống đi!"
"Hể? Hả? Gì? Nhảy xuống á? Ta chưa muốn chết!" Lâm Vũ Thần nội tâm gào thét nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện một bộ khó làm, muốn hắn nhảy xuống vậy là muốn mạng hắn rồi.
"Ừ nhảy xuống đi, hoặc ta giúp ngươi nhảy xuống!" Nguyên Du cực kì nghiêm túc nói, Lâm Vũ Thần sau khi nghe trong lòng chửi mẹ, bây giờ hắn còn muốn chính tay ném mình xuống kìa.
"Nguyên Du ca, ngươi không đùa chứ, nhảy xuống là mất mạng a!" Lâm Vũ Thần trong lòng khóc thét, rốt cuộc ở dưới là cơ duyên bực nào mà cần phải cược mạng vậy.
"Chậc, tiểu tử ngươi..." Nguyên Du thở dài, chưa để Lâm Vũ Thần phản ứng liền nắm lấy cổ áo hắn cùng nhau nhảy xuống thung lũng, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc. Lâm Vũ Thần sau khi cảm thấy mát trọng lực liền thét lên một tiếng bất lực rồi sau đó im bặt, hắn là bị độ điên của Nguyên Du dọa sợ.
Cơ Thanh Huyền sau khi trở lại doanh trại, nàng ngay lập tức trở về phòng ngủ của mình, cởi bỏ thanh kiếm bên hông kê lên tường, gỡ bỏ một số giáp nhẹ trên người, sau một hồi rốt cuộc nàng cũng thoải mái. Toàn bộ cơ thể bốc lửa của nàng gần như bộ lộ ra ngoài, làn da hơi ngăm của nàng là một điểm nhấn tô điểm thêm cho sự quyến rũ đầy cuồng dã của mình. Mái tóc tím dài tùy ý che chắn bờ lưng gợi cảm rồi xõa tới tận mông, phủ lên cặp mông cực kì đầy đặn và mê người. Cặp ngực không quá to nhưng đủ để bất kì nam nhân nào cũng thèm muốn gần như bạo lộ trong không khí, hai đầu ti nhỏ nhỏ xinh xinh hồng hồng nằm thấp thoáng đằng sau lớp áo trắng mỏng của nàng khiến người ta khó kìm lòng. Thậm chí nhìn từ chính diện tiểu huyệt hồng hào cùng lớp lông mao cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy đằng sau lớp y phục mỏng mảnh. Đôi chân thon dài cùng cặp đùi săn chắc tùy ý bạo lộ khiến nam nhân nào nhìn thấy đều sẽ có một cỗ dục hỏa bốc lên. Trái với vẻ quyến rũ băng lãnh của Vân Nhược Hân, nàng chính là một vẻ đẹp quyến rũ, gợi cảm nhưng đầy hoang dã khiến bất kì ai dù có dục vọng cũng phải ước lượng phân thượng mình tới đâu.
Bước tới cái giường của mình, ngón tay thon dài khẽ móc một thứ gì đó dưới gối, chưa tới hai giây sau thứ đó đã bạo lộ, là một cây dao găm tinh xảo, điêu khắc vô cùng công phu. Nàng nhìn về phía nó, ánh mắt khắc lên vẻ cừu hận, chính vì nó mà cả gia đình nàng đều bị giết, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng bị truy sát tới tận bây giờ, tất cả chỉ vì nó. Sau một hồi bình tâm tĩnh khí, nàng chậm rãi cất nó về vị trí cũ, nàng làm như vậy là để nhắc nhở bản thân, chính nàng còn có một mối huyết thù với gia tộc mình, nàng vĩnh viễn không được quên. Bất chợt nhớ lại nam nhân lúc nãy, trong lòng nàng bất chợt rộ lên một cổ cảm xúc không tên, nó không làm gì nàng chỉ là khiến nàng càng muốn xóa hắn khỏi kí ức thì nó lại càng bám chặt hơn khiến nàng vô cùng khó chịu.