Thế lực được hắn nhắm tới đầu tiên, chính là Đan Gia ... bởi vì bất kỳ ai cũng biết, tại Hoàng Sa Đại Lục này, Đan gia chính là lão đại ...
Đáng tiếc, Đan gia người ta là quái vật khổng lồ, chướng mắt một Lục Cấp Sơ Kỳ Chiến Trận Sư như hắn, đãi ngộ cực thấp ...
Trần Côn đành phải ảo não rời đi ... tiến đến Bạch Sa Hoàng Triều.
Vừa lúc Bạch Sa Hoàng Đế cực kỳ trọng thị Chiến Trận Sư, ban cho Trần Khôn chức vị Cung Phụng hưởng bổng lộc của triều đình ... mà nhiệm vụ của Trần Côn lại hết sức đơn giản, chính là bố trí trận pháp ngăn cách, không để bất kỳ kẻ lạ mặt nào tiến vào Trung Tâm Hoàng Cung mà thôi.
Việc nhẹ lương cao là có thật, Trần Côn vui mừng quá đỗi, không nói hai lời tiếp nhận nhiệm vụ.
Hắn làm việc này đã vài chục năm, chưa từng có bất kỳ phiền toái nào xảy
ra ..
Đơn giản vì chẳng có kẻ ngu xuẩn nào dám tự tiện xâm nhập trung tâm Bạch Sa Hoàng Cung cả, nhất là bên ngoài lại có vô số cường giả trấn thủ ...
Trần Côn luôn cảm thấy quyết định năm xưa của mình là anh minh thần võ đến cực điểm, hắn tại nơi an toàn như Bạch Sa Hoàng Cung hưởng lạc vài chục năm, ăn sạch rất nhiều thị nữ xinh đẹp, mỗi năm lại có bổng lộc dưỡng già, vui đến quên trời quên đất ...
Thậm chí, bản năng và kinh nghiệm thực chiến của một Lục Cấp Chiến Trận Sư đã hao mòn theo năm tháng, không còn sót lại chút gì.
Lúc này đây, hiện thực tàn khốc một lần nửa cho Trần Khôn biết rằng, tại Tu Chân Giới không có nơi nào là an toàn triệt để ...
"Tạc Hồn Thuật!"
Hết sức đột ngột, một âm thanh trầm đục vang lên giữa căn phòng tưởng chừng như kín đáo ...
OANH ...
Đại não của Trần Côn đột ngột bị oanh tạc dữ dội, một luồng Hồn Lực cự đại bất thình lình đánh sâu vào ...
Cảm giác này như có một người nào đó cầm cây búa lớn nện thẳng vào linh hồn ngươi, khiến ngươi dù đau như chết đi sống lại, vẫn không đủ tỉnh táo để phát ra âm thanh dù chỉ một tiếng ...
Thị nữ kia đã sớm ngất xỉu, hai mắt trắng dã ...
Mà Trần Côn không khá hơn bao nhiêu, hai tay ôm đầu, giãy dụa kịch liệt trên mặt đất ...
Sợ đánh rắn động cỏ, không cho Trần Côn cơ hội lấy lại tinh thần, Lạc Nam ánh mắt lấp lóe ánh sáng, thì thầm nói:
"Xiềng Xích Linh Hồn”
Tiếng nói vừa dứt, ở giữa trán hắn ... một sợi xích sắt quỷ dị được ngưng tụ từ Hồn Lực bắn mạnh mà ra, xuyên qua cơ thể Trần Côn ...
“Hự”
Trần Côn thân thể rung bần bật, lại không phát ra được chút âm thanh nào ..
Linh hồn của hắn đang bị một sợi dây xích quấn chặt, như cá nằm trên thớt ...
Trong cơn mê mang, hắn chỉ nghe được âm thanh kêu gọi:
"Giao ra linh hồn bổn nguyên, tha cho ngươi một mạng!"
Hồn Tu, luôn khủng bố như vậy ... mà nguy hiểm hơn cả là những Hồn Tu sở hữu Hồn Kỹ cường đại.
Thật không may cho Trần Côn, Lạc Nam chính là một trong số đó.
Lạc Nam thản nhiên ngồi xuống, đợi Trần Công dần dần tỉnh táo lại.
Nơi này là cung điện được đặc cách riêng cho Trần Côn, vì thân phận Chiến Trận Sư của hắn được Bạch Sa coi trọng nên chẳng có Hộ Vệ nào canh giữ hay giám sát, vô tình tạo thuận lợi cho Lạc Nam làm việc.