Tổ tiết mục chuẩn bị mấy trò chơi, Cảnh Dương vì duy trì thân phận ông chủ cao quý nên không tham gia, Trâu Duệ Văn không cho bọn họ mặt mũi nên chỉ có một đám người không có gì đặc biệt chơi. Thực chất chỉ là chương trình giải trí phục vụ đại chúng, quay xong thì thôi, không có cái gì quá loạn.
Lý Nhất Minh nhận cho Đàm Lâm Kha kịch bản phim mới, hiện tại cậu đang có vận khí nên y muốn tận dụng thời cơ. Đàm Lâm Kha là nam thứ của “Đường Đao” nên mấy ngày tới phải cùng đoàn phim đi các nơi quảng bá, dạo này đang rảnh nên nhìn qua mấy kịch bản mới. Quay xong chương trình, Triệu Tiềm muốn cùng cậu đi ăn bữa cơm, hắn gửi tin cũng vì tránh hiềm nghi, hai người một trước một sau rời đi. Đàm Lâm Kha cùng Lý Nhất Minh đi trước, dự định về khách sạn rồi mới đi tiếp, Triệu Tiềm ở lại cùng tổ chương trình một lát rồi đến chỗ hai người đã hẹn. Trước tiên đuổi tiểu trợ lý đi, Tiểu Sở biết ông chủ nhà mình muốn cùng “bà chủ” trải qua thế giới hai người nên cậu dĩ nhiên không thể làm kỳ đà cản mũi, vì vậy ngoan ngoãn về khách sạn. Bên này Triệu Tiềm ở lại trò chuyện với nhà sản xuất hơn nửa giờ, rốt cuộc định đi. Hắn vừa ra khỏi phòng nghỉ thì bất ngờ nhìn thấy Trâu Duệ Văn đang đứng ở hành lang, tựa hồ đang chờ người, bên cạnh còn có trợ lý của Ngô Hiểu… nhìn dáng dấp chắc là đang chờ cô ta. Triệu Tiềm thoáng tránh hai người, nhưng không ngờ Trâu Duệ Văn nhìn thấy hắn, không tránh không né mà đi lên hỏi thăm, lần này hắn thấy mình trốn tránh cũng không phải, đành phải chào y một tiếng.
Bầu không khí hòa hợp đến nỗi khiến ông chủ Triệu sinh ra cảm giác kỳ quái, giống như là tử địch nhiều năm đột nhiên tươi cười săn đón hắn, không khác gì cái câu: “Chồn hôi chúc tết gà” [1] … Giờ khắc này Trâu Duệ Văn như con chồn hôi, còn hắn…
Phắc! Hắn không phải con gà!
Nói chuyện xong, Triệu Tiềm liền muốn cất bước, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, thái độ định chuồn quá rõ ràng. Nhưng không ngờ Trâu Duệ Văn tiến lên một bước cản hắn lại. Triệu Tiềm ngẩn ra, ngẩng đầu liếc nhìn y, nở nụ cười lịch sự: “Có chuyện gì vậy Trâu đạo?”
Trâu Duệ Văn cười như không cười, thần sắc cực kỳ không thoải mái. Triệu Tiềm không nhịn được cau mày, nghiêm túc hơn một chút, lặp lại: “ Trâu đạo, có chuyện gì thế?”. Hẳn thấy y chỉ muốn chặn đường mà không nói gì, vì vậy thiếu kiên nhẫn đắp thêm câu nữa: “Nếu không có gì muốn nói thì phiền anh tránh cho, tôi có việc.”
Trâu Duệ Văn nhíu mày, cuối cùng coi như mở miệng nhưng lại nói ra câu mà hắn không muốn nghe.
“Anh và Đàm Lâm Kha…” Trâu Duệ Văn thấp giọng dò hỏi, nửa câu sau dù ngừng lại không gõ, nhưng mấy từ này cũng đủ khiến Triệu Tiềm đổi sắc mặt, Trâu Duệ Văn biết chuyện của hắn với cậu?! Vì sao biết?! Từ đâu biết? Biết rồi sẽ làm thế nào? Hắn chưa bao giờ tin nhân phẩm của y, huống chi cả hai người đều ít nhiều từng có quan hệ với Trâu Duệ Văn…
Ngô Hiểu mặc áo khoác đẩy cửa phòng trang điểm đi ra, giày cao gót đánh tiếng: “Cộp… cộp…” xuống mặt sàn. Cô ta nhìn cảnh tượng trước mặt, Trâu Duệ Văn chắn trước mặt Triệu Tiềm, hắn lại một mặt âm trầm nhìn y, không nhịn được cảm thấy có chút hoảng hốt. Ngô Hiểu thấp giọng gọi: “Duệ Văn!”, nhanh như xe Porsche chạy đến kéo tay y ra, lúc này hai người đàn ông mới bình thường trở lại.
Triệu Tiềm cười hỏi: “Trâu đạo vừa nói gì thế? Tôi vẫn chưa nghe rõ, phiền anh nói lại lần nữa được không?”
Trâu Duệ Văn lui một bước mở đường cho Triệu Tiềm, cũng cười, nói: “Tôi không nói gì cả, Triệu tổng nghe lầm rồi…”
Ngô Hiểu cảm thấy có gì đó khó giải thích được, cô nàng nhìn trở lý đi theo y đang ngó đông ngó tây, người kia lại cúi đầu nhìn mũi giày, tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy, nên không thể làm gì khác ngoài nở nụ cười với hai người, hỏi: “Triệu tổng! Duệ Văn! Hai người đang nói gì mà em nghe không hiểu!”
Triệu Tiềm chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có gì!”, còn Trâu Duệ Văn kéo tay Ngô Hiểu, ôn nhu nói: “Không có chuyện gì, Hiểu Hiểu, mình về thôi!”
Ngô Hiểu lúng túng cười, hai người chuẩn bị đi. Nhưng còn chưa bước được hai bước, Trâu Duệ Văn như nhớ ra cái gì đó, lấy từ trong túi đồ của trợ lý một thiệp mời được thiết kế đẹp đẽ, cung kính đưa tới tay hắn: “Tháng sáu này tôi cùng Hiểu Hiểu kết hôn, Triệu tổng là bạn cũ của Hiểu Hiểu, chúng tôi rất mong được đón tiếp anh!”
Triệu Tiềm khẽ cau mày. Hắn là bạn cũ của Ngô Hiểu sao? Trâu Duệ Văn rõ ràng đang muốn gây hấn với hắn, làm gì có đạo lý tiệc cưới mời bạn trai cũ của cô dâu? Hắn liền ngó qua nhìn biểu tình của Ngô Hiểu, cô ta cũng quay đầu kinh ngạc nhìn y, sau đó là lúng túng, hiển nhiên hiểu Ngô Hiểu cũng không biết chuyện, chỉ là chủ ý từ Trâu Duệ Văn. Triệu Tiềm có kế sách riêng, cười cười nhận lấy tấm thiệp kia, hỏi y: “Rốt cục cũng định kết hôn rồi?”
Trâu Duệ Văn nghĩ thầm cuối cùng mình cũng ăn chặn lại được hắn nên rất đắc ý, thoải mái đáp: “Phải, đến lúc lấy vợ rồi!”
Không ngờ Triệu Tiềm rất chân thành táng một câu: “Cảm ơn anh nha!”
Trâu Duệ Văn rõ ràng là sững sờ, đến tột cùng không hiểu Triệu Tiềm muốn cảm tạ y cái gì? Tạ ơn y cưới Ngô Hiểu sao? Cái này… thật sự không phải đang phỉ nhổ vào bọn họ đấy chứ?
Nhưng Triệu Tiềm đúng thật là muốn cảm ơn Trâu Duệ Văn, bỏ qua chuyện với Ngô Hiểu, hắn chỉ nói riêng về Đàm Lâm Kha! Hắn cần phải cảm tạ thật tâm mưu mô của tên quỷ họ Trâu này! Nếu như không phải lúc trước y lòng dạ nhỏ nhen khiến Minh Kỷ bức Đàm Lâm Kha đi thì hắn với cậu cũng không có hôm nay nha! Đại cừu nhân lại trở thành bà mai, hắn chỉ có thể nói là mọi chuyện khó biết trước. Huống hồ y và Ngô Hiểu sẽ kết hôn, cho nên cô ta sẽ không đến tìm hắn nữa! Đây là chuyện tốt mà! Với cả hắn đã sớm ngộ ra, hai người này kết hôn cũng chẳng ảnh hưởng đến miếng cơm nhà hắn!
Triệu Tiềm nói xong liền quay đầu đi luôn, hắn sợ mình sẽ đến chỗ hẹn muộn. Cũng may khi đến nhà hàng thì Đàm Lâm Kha còn chưa tới, nhà hàng này không tiếp mấy nhân vật lâu râu, phải có thẻ hội viên nên Triệu Tiềm không lo bị đám chó săn bắt được. Vào gian riêng liền gửi tin báo cho cậu số phòng, ném thiệp mời của Trâu Duệ Văn lên bàn, tùy tiện chọn mấy món cậu thích ăn rồi dựa vào ghế vừa chơi game vừa nghỉ ngơi, chờ đợi.
Triệu Tiềm đợi được một lúc, Đàm Lâm Kha gửi tin bảo sắp đến rồi. Ước chừng mười phút sau liền thấy cậu đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen lén lút chạy từ ngoài vào, đóng cửa xong mới thở phào nhẹ nhõm tháo võ trang xuống, mỉm cười với Triệu Tiềm: “Anh chờ lâu chưa?”
“Không lâu, anh mới đến thôi!”
Triệu Tiềm rất tự nhiên giúp cậu đẩy ghế ra, đem hết mấy thứ linh tinh trên bàn bỏ qua một bên. Quay đầu lại thấy cậu đang hiếu kỳ cầm giấy mời lên xem, nhìn lướt qua bìa, hỏi: “Triệu Tiềm, đây là cái gì?”
“Là thiệp mời của Trâu Duệ Văn và Ngô Hiểu!” Triệu Tiềm thuận miệng đáp, hắn vốn nghĩ chuyện này không quá to tát nên mới tiện tay ném lên bàn. Đàm Lâm Kha vừa nghe hắn nói vậy liền tò mò, cậu tháo đoạn ruy băng buộc bên ngoài thiệp, mở ra nhìn, không nhịn được tặc lưỡi.
“Hai người đó lại mời anh…” Cậu cảm khái: “Quả thực… không biết xấu hổ là gì…”
Triệu Tiềm nghĩ lại, bạn gái trước nữa cũng không đưa thiệp mời cho hắn, mà có thì hắn cũng không nên đi. Bọn họ chỉ giống trẻ con tranh lung tung, không có ý gì linh tinh. Đàm Lâm Kha lật qua lật lại chán cũng ném thiệp qua một bên, lại nói với Triệu Tiềm: “Minh ca đã nhận vai mới cho em rồi, tuần sau bắt đầu!”
“Có định cho em nghỉ ngơi không vậy?” Triệu Tiềm thở dài, ngữ điệu kia như thể người đi đóng phim là hắn chứ không phải cậu. Nói thật mấy ngày nay công việc hầu như là tiểu trợ lý xử lý, hắn cũng không rõ ràng lắm, ngừng lại một chút, hỏi tiếp: “Phim của ai vậy?”
Đàm Lâm Kha báo cho hắn tên đạo diễn có tiếng, sau đó bổ sung: “Em đóng chung với Lục Thăng!”
Triệu Tiềm tặc lưỡi, cảm thấy Lý Nhất Minh đúng là rất dụng tâm chăm sóc. Diễn chung với Lục Thăng, bộ phim kia ít nhiều có thể hot, Đàm Lâm Kha là nam thứ, đây là kiểu kéo theo bầy đàn. Huống hồ hắn cũng muốn Lục Thăng chỉ dạy cho cậu nên không để ý nhiều, chỉ hỏi về đề tài bộ phim, nghĩ thầm không nên có nhiều cảnh chiến đấu như phim võ hiệp lần trước, hắn rất sợ lại xảy ra sự cố trên không. Cũng may cậu bảo là đề tài trinh thám, có cảnh chiến đấu nhưng rất ít. Cậu là pháp y, không có đất dụng võ. Chỉ có Lục Thăng chịu khổ, đạo diễn sắp xếp cho anh năm, sáu cảnh lăn lộn. Triệu Tiềm chép miệng nghĩ thầm tên tiểu tử kia bị làm sao hắn đều không quản, Lâm Kha nhà hắn mệt mỏi mới đáng lo!
Hai người tùy ý hàn huyên vào câu, ăn được một nửa thì cậu thuận miệng nói: “Anh cả đem chuyện về Hầu tiểu thư nói cho bố mẹ rồi!”
Miếng cơm trong miệng hắn suýt thì phun ra, cậu nói hời hợt ghê! Hắn nhìn người yêu nửa ngày, mới hỏi: “Nói rồi?”
“Đại loại chỉ thưa là đang quen bạn gái, vẫn chưa khai ra chuyện Hầu tiểu thư nháo loạn bên nhà mình…” Cậu có chút lúng túng: “Hiện tại chị ấy đang ở nhà bố mẹ em…”
Triệu Tiềm mặt như gặp đại dịch, cực kỳ sốt sắng hỏi: “Không phải là chuẩn bị kết hôn rồi chứ?”
Đàm Lâm Kha lắc đầu: “Em cũng không biết…”
Triệu Tiềm trầm mặc hồi lâu, vô cùng đáng thương nói: “Chẳng lẽ anh phải gọi con oắt Hầu Đình Đình là chị dâu sao?!”
Cậu bật cười: “Chị ấy rất tốt, bố mẹ em cực kỳ thích!”
Triệu Tiềm vẫn không đổi bộ mặt đáng thương, cậu nhịn cười, cố ý trêu ghẹo: “Hầu tiểu thư khẳng định cũng không muốn bị anh gọi như vậy đâu!”
Một câu nói này, đổi lấy đôi mắt u oán của người nào đó…