Editor: Z.
Ngô Hiểu là bạn gái thứ hai của Triệu Tiêm.
Bạn gái đầu tiên là khi hắn học đại học, ra trường một năm liền theo Trâu Duệ Văn. Khi đó hắn chưa phải là ông chủ Triệu, nhiều lắm mới là Triệu thiếu gia, chưa có vây có cánh gì to tát. Không bao lâu sau cô nàng kia chia tay Trâu Duệ Văn, nghe nói không bao lâu được gả vào một nhà rất tốt, tiệc cưới mời Triệu Tiềm nhưng hắn không đi. Ông Triệu thấy như vậy liền bộp bộp vai con trai khen làm tốt lắm! Vì tiền tài mà bán thân thì cửa tốt đến mấy cũng không bằng nhà mình!
Tiếp hai năm, Triệu Tiềm thành lập công ty giải trí dưới trướng Triệu gia. Dưới con mắt nghị luận của đám người dưới trướng, hắn tự mình gây dựng được cả một khoảng trời bao la, đến khi hắn đạt được thành công bước đầu, cũng là lúc gặp được Ngô Hiểu.
Khác với Đàm Lâm Kha, cô ta là nghệ sĩ dưới trướng Kim Diệp. Lăn lộn tại vòng giải trí hơn một năm rốt cuộc cũng hiểu cách làm người rồi gặp may. Ngô Hiểu lớn hơn hắn hai tuổi, đoạn duyên phận giữa hai người xem ra thật kỳ quái, ông chủ Triệu liếc mắt một cái liền chắc như đinh đóng cột rằng người phụ nữ này cực kỳ tốt! Khi đó hắn còn trẻ, thích ai đó sẽ không suy nghĩ lăn qua lộn lại, thích là nhích! Trực tiếp hướng người ta điên cuồng tặng hoa cùng trang sức. Ngô Hiểu cũng sớm rõ ràng, không quá một, hai ngày liền đáp ứng. Truyền thông rầm rộ đưa tin, hai người tình cảm ân ái thực chói mắt, mỗi lần lên báo là một lần được thổi phồng thành cặp tình lữ tiêu chuẩn.
Kết quả?
Yêu nhau ba năm, báo chí vạch trần mối quan hệ nhập nhèng giữa Ngô Hiểu và Trâu Duệ Văn. Không đợi Triệu Tiềm hiểu rõ mình đã bị đội bao nhiêu cái mũ xanh lên đầu, Ngô Hiểu trực tiếp nói lời chia tay.
Xét đến cùng cũng chỉ do một nguyên nhân.
Yêu là bởi vì hắn có tiền, có quyền. Chia tay do hắn không biết thế nào là lãng mạn, tình ngắn hạn còn có thể, nhưng nếu ở bên nhau cả đời, cô ta sẽ bị sự khô khan của hắn bức đến điên!
Lấy ví dụ so sánh, Trâu Duệ Văn tuy không giàu nứt đố đổ vách như Triệu Tiềm, nhưng tốt xấu vẫn là đạo diễn, văn thơ lãng mạn ngấm sẵn vào trong máu.
Hắn cảm thấy lời Ngô Hiểu nói rất đúng. Thời điểm đó ông chủ Triệu bước qua tuổi hai mươi tám, lông bông, trẻ con, ngông cuồng đã bị thổi bay rồi. Hắn biết Ngô Hiểu nói không sai, nhưng hắn không muốn sửa.
Lãng mạn có thể dùng làm cơm ăn được không? Đã tặng hoa rồi thì thôi, sao còn muốn đòi hỏi? Triệu Tiềm biết cô gái nào cũng thích mơ mộng, ngoài miệng nói một đằng, nhưng trong lòng luôn tơ tưởng đến một ngày hóa thân thành công chúa, được vương tử đến cầu hôn, hứa hẹn cái gì hái sao, nhẫn kim cương, hoa hồng. Đều đã trưởng thành, nên sớm nhận thức mới phải! Triệu Tiềm chỉ muốn tìm một người có thể cùng mình đi đến hết đời. Cứ oanh oanh liệt liệt, đúng là vô cùng hấp dẫn, nhưng dù sao cũng chỉ là ngọn lửa cháy rồi tắt, phù dung nở lại tàn vô cùng ngắn ngủi. Mà hoa dại ven đường bình bình, đạm đạm không bắt mắt, lại có thể nở ròng rã một mùa hè.
Sau đó, hắn gặp được Đàm Lâm Kha.
Có một số việc, chẳng cần ai chỉ cũng sớm sáng tỏ, không cần nhiều lời đã ngầm hiểu ý.
Mà thời điểm như này, Ngô Hiểu đột nhiên lại gọi.
Triệu Tiềm nhìn màn hình nhấp nháy liên hồi, trong lòng buồn bực. Không biết qua bao lâu, chuông báo tin nhắn đột ngột vang, cuối cùng cậu cũng gửi tin nhắn trả lời.
Đàm Lâm Kha: Thuận buồm xuôi gió!
Triệu Tiềm nở nụ cười.
Tức thì, hắn kéo số điện của Ngô Hiểu vào danh sách đen.
…
Đàm Lâm Kha dù sao cũng có lương tâm, cảm thấy việc mình tức giận cùng với chuyện trả lời tin nhắn là hai vấn đề không liên quan. Xoắn xuýt hồi lâu, trong lúc được nghỉ giữa giờ, cậu liền lấy điện thoại nhắn tin cho hắn.
Rốt cuộc ông chủ Triệu phản ứng thực nhanh, kỳ thực chẳng có gì, nhưng trên màn hình lại xuất hiện một cái mặt cười nhà quê không chỗ nào chứa! Cậu sửng sốt, trong đầu đột nhiên nhảy ra gương mặt tươi cười của hắn, nhíu nhíu mày, cuối cùng chính bản thân mình cũng phì cười.
Lý Nhất Minh vừa vặn đi ngang qua…
Liếc mắt một cái, y liền hiểu rõ.
Một người đột nhiên cười khúc khích chỉ có một nguyên nhân, mà cái nguyên nhân này y không bao giờ muốn nghe…
Rất đơn giản, Đàm Lâm Kha… yêu rồi!
Đối tượng tám chín phần mười là Triệu Tiềm!
Có chút gay go!
Lý Nhất Minh rất rõ, nếu tin này bị vỡ lở, thì không chỉ là đầu đề làm mưa làm gió nữa đâu! Triệu Tiềm thì không sao, nhiều lắm danh tiếng bị bôi nhọ một chút, bị ông Triệu mắng một chặp là xong. Nhưng Đàm Lâm Kha, xử lý không khéo thì cả đời đừng mong sống nổi.
Y thực đau đầu! Một trong hai tên y quản đều có vấn đề là sao! Lục Thăng thoạt nhìn vô tội nhưng thực thất là một đại gia khó phục vụ. Đàm Lâm Kha trông thì ngoan ngoãn nhưng sao cũng thích gây sức ép đến thế!! Ôi dời ơi!! Y chính là số lao lực mà!!
Hết ngày, Đàm Lâm Kha xong việc quay phim liền quay về khác sạn, trên tay cầm kịch bản để nghiền ngẫm lời thoại nhân vật thì điện thoại đột nhiên vang lên. Lúc đầu cậu còn nghĩ có phải Triệu Tiềm gọi hay không, trong lòng đột nhiên thấy hài lòng lắm ý! Nhưng khi nhìn màn hình, số lạ nhưng khá quen mắt, cậu nhăn nhó nhận điện: “Xin chào! Tôi là Đàm Lâm Kha!”
Người gọi vô cùng thẳng thắn: “Tôi là Ngô Hiểu!”
Đàm Lâm Kha sững sờ.
Tại sao là cô ta? Không đúng! Ngô Hiểu làm sao biết được số cậu? Ầy, đều không phải trọng yếu!
Cậu hắng giọng: “Ngô tiểu thư có việc gì?”
Ngô Hiểu im lặng một lúc, sau đó yếu ớt mở miệng: “Triệu Tiềm đưa số của tôi vào danh sách đen rồi!”
Cậu sửng sốt, trong nháy mắt đột nhiên hả hê không ít. Nhưng không đề cập tới nó, ngữ điệu đè xuống sự sung sướng của mình, nhanh mấy phần: “Vậy… tôi có thể giúp gì được đây?”
Phắc! Ai muốn giúp cô chứ?
Ngô Hiểu nghe được điểm nhẹ nhàng trong giọng nói của cậu, một bụng khó chịu, hỏi: “Triệu Tiềm đâu?”
Cậu đáp: “Tôi biết sao được?”
Cô im im, lúc sau hỏi tiếp: “Cậu và anh ấy… thật sự ở cùng nhau?”
Đàm Lâm Kha im lặng.
Cậu và Triệu Tiềm ai cũng không rõ, cũng không ai mở mồm thừa nhận. Nhưng cứ lén lút thì lại thành ngầm thừa nhận, danh không chính, ngôn không thuận, cậu cũng không tiện xác định.
Ngô Hiểu phảng phất thở phào, cười nói: “Triệu Tiềm đang muốn chơi trò mờ ám với cậu!”
Quả thật… chuyện là như thế…
Không biết tại sao, những lời từ miệng cô ta nói ra đều không phải chuyện tốt đẹp. Không phải tức thay Triệu Tiềm, mà đột nhiên cảm xúc bao che đột ngột bạo phát, cậu nói với cô ta: “Hồi đó đạo diễn Trâu không phải chơi trò mập mờ với chị sao?”
Ngô Hiểu sửng sốt.
Lời này của Đàm Lâm Kha có chút ngoan. Cô ta cùng y đã trở thành người yêu chính thức, có người nói tiệc đính hôn đã được chuẩn bị gần xong. Chỉ có điều cả hai đều nhất trí rằng sự nghiệp đang trên đà thăng hoa, rời lại hai năm cũng chưa muộn. Mà Trâu Duệ Văn chính là một tên hoa hoa công tử, cả ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, scandal nối scandal. Ngô Hiểu căn bản mặc kệ, đương nhiên nói không thèm để bụng là sai rồi! Cậu nói trúng chỗ đau của cô ta, cả nửa ngày không phản bác nổi.
Ngô Hiểu có chút bực bội: “Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm!”
Cậu cười cười: “Chuyện của tôi cũng không cần chị quan tâm!”
Cô ta: “Cậu…”
Đàm Lâm Kha: “Làm sao?”
Cuối cùng Ngô Hiểu mở miệng: “Duệ Văn chẳng qua là thích chơi thôi! Đàn ông mà! Lúc trẻ ai chẳng thích vui đùa, chơi chán liền về cạnh tôi!”
Cậu hỏi ngược: “Chị thấy đáng sao?”
Ngô Hiểu trầm mặc.
Cậu lại hỏi tiếp: “Ngô tiểu thư, chị gọi cho tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm thôi?”
Cô không lên tiếng.
Nói thật, cú điện thoại này đến chinh cô cũng không rõ nguyên do. Nói thế nào đây, gọi cho Triệu Tiềm bao lần đều không được, cô biết rõ mình đã bị đưa vào sổ đen. Móc nối với chuyện sớm nay, Ngô Hiểu lập tức nổi lên ý nghĩ Đàm Lâm Kha nhất định ở giữa gây khó dễ. Gì cũng không nghĩ cẩn thận, điên cuồng tìm cho bằng được số điện thoại cá nhân của cậu rồi trực tiếp chạy đến cửa hỏi thật. Kết quả bị Đàm Lâm Kha nói cho hai câu làm sặc rồi minh bạch. Cô đột nhiên không phân biệt được lập trường của mình, chính mình tìm đến cửa làm gì? Hỏi tội gì?!
Cuối cùng Ngô Hiểu phẫn nộ cúp điệp thoại. Đàm Lâm Kha thoáng thở phào nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Những lời cô ta nói, cũng đâm chọt cậu không ít.
…
Hai ngày sau, Triệu Tiềm bởi công việc phải sang nước ngoài, xử lý xong thì lại xảy ra sự cố, bận đến sứt đầu mẻ trán chạy loạn khắp nơi, nhiều nhất chỉ có thể gọi Đàm Lâm Kha hàn huyên hai, ba câu. Mà bên lão Tôn tiến độ quay vô cùng thuận lợi, sự thực đã chứng minh, áo sơmi trắng của Lý Nhất Minh không hề quê mùa như Lục Thăng nghĩ, Đàm Lâm Kha bắt đầu có được một đội ngũ fans lớn, một tháng ròng rã chuyện vui có mà rắc rối cũng đủ.
Ngay sau đó là lễ ra mắt “Tuyết Phong” của Trâu Duệ Văn.
Triệu Tiềm nhận được lời mời.
Nhà tài trợ của “Tuyết Phong” dù sao cũng là của Cảnh gia. Hắn cùng nhà họ Cảnh quan hệ rất tốt, đưa thiệp mời đến là chuyện bình thường, chút mặt mũi hắn nghĩ mình cần phải cho. Nhưng việc phiền phức chính là… nhất định sẽ chạm mặt Trâu Duệ Văn. Huống hồ Triệu Tiềm còn phong phanh nghe được Ngô Hiểu cũng theo.
Sự kiện ầm ĩ như này, Triệu Tiềm thực sự không muốn đi!
Đáng tiếc phiêu bạt giang hồ, có một số chuyện không phải muốn là được! Tiểu trợ lý đã đặt vé máy bay cho hắn rồi xử lý tốt công việc của công ty, bất cứ lúc nào cũng có thể xách valy theo hắn. Triệu Tiềm theo thường lệ nhìn danh sách khách mời VIP, ngoại trừ có nhiều ngôi sao điện ảnh, mặt mũi của Phong gia thực lớn, không ít minh tinh đều tới, có cả Ngô Hiểu cùng Lục Thăng. Còn về mặt thương mại, ngoại trừ mấy nhà tài trợ nhỏ thì ông chủ chính đích thân đến. Cảnh Nguyệt theo anh trait ham gia trò vui, theo đó còn mời cả Hầu gia. Vừa nghĩ phải gặp Hầu Đình Đình, đầu hắn đau lại càng đau!
Trước khi lên máy bay, hắn nhận được điện thoại của Cảnh tiểu thư.
Cô vô cùng đáng khinh cười hắc hắc, cuối cùng nói…
“Tiểu Triệu Tử! Thật ra em mời cả Tiểu Đàm đấy~~~”
Triệu Tiềm: “…”
Cảnh Nguyệt mời cả… Đàm Lâm Kha?!
Được rồi! Trâu Duệ Văn, Ngô Hiểu, Hầu Đình Đình, Đàm Lâm Kha…
Đây là cái sự tình chó má gì thế??!!