Sau cuộc họp kín.
Mạc Vũ vừa bước ra khỏi phòng đã hướng Tào Văn Chủng cảm ơn một tiếng, gã xua tay nói: “Chúng tôi đáng ra phải cảm ơn cậu một tiếng trước. Cậu làm tôi thấy ngại quá!”
Mạc Vũ cười nói: “Tôi tình nguyện đến với hội. Mong anh ra sức chỉ bảo thêm, tôi sẽ gắng sức hoàn thành chức phận của mình, không dám phụ lòng mọi người trong hội. Thưởng phạt đều do anh định đoạt cả!”
Tào Văn Chủng gật đầu nhưng trong bụng vẫn có vài phần hiếu kỳ. Trước khi đề bạt cậu lên làm tổng quản, đã mời cậu đến gặp riêng Ngô Vũ Nghĩa tự cho cậu tham khảo qua mấy vị trí quan trọng trong hội, cậu lại nhắm tới vị trí tổng quản của Trầm Vu Hàm. Vị trí tổng quản trong hội vô cùng rắc rối, ngoài quản lý hội viên còn phải ra sức gây quỹ giải quyết phụ cấp cho mọi người trong hội, công việc rất nhức đầu.
Trước đó gã cùng Ngô Vũ Nam đã thống nhất dành cho cậu một vị trí vô danh hữu thực nào đó, tiện cho việc giám sát cậu một thời gian. Thành thử không đặt nặng vấn đề cậu đảm nhiệm ở vị trí nào, nhưng cả hai không ngờ tới cậu lại chọn lấy công việc không ai hứng thú mấy trong hội. Cả hai ngay lập tức đồng ý, một phần lại rất vừa ý hai người.
Vị trí tổng quản trong hội bao hàm mọi việc chung chung, nhưng lại không đụng chạm gì tới các công vụ bí mật của các thành viên chính thức khác. Thành thử không có ai phản đối Mạc Vũ thay thế Trầm Vu Hàm cả, hơn nữa cậu là người giải quyết khó khăn tài chính cho hội. Cậu làm tổng quản, người trong hội từ trên xuống dưới đại đa số đều mừng ra mặt.
Trầm Vu Hàm đương chức tổng quản không có kinh nghiệm, lại không hợp với tính cách bay nhảy của y, vốn đã nhiều lần thúc giục Tào Văn Chủng mau mau tìm người thay thế. Nghe được đề nghị của Ngô Vũ Nam và Tào Văn Chủng, y lập tức đồng ý ngay, còn thầm cảm ơn Mạc Vũ rước đi phiền toái giúp mình.
Tào Văn Chủng sau khi tham khảo ý kiến các thành viên chính thức về việc bổ nhiệm Mạc Vũ làm tổng quản, ngoài lão Trần Quý Phổ ra thì tất cả đều tán thành. Người trong hội đều mong chờ vào tấm lòng hào phóng, rộng rãi của cậu, giúp hội giải quyết vấn nạn thiếu thốn trước mắt. Vị trí tổng quản của cậu rất đáng mong chờ.
Tào Văn Chủng còn muốn hỏi Mạc Vũ vài điều chợt nghe cậu hỏi: “Lần trước tôi thấy trong hội có một con khỉ chiến, chẳng biết nó còn hay không?”
Chợt nghe Mạc Vũ hỏi, Tào Văn Chủng hơi làm lạ nói: “Thú chiến trong hội chẳng qua đều là thú chiến bình thường chưa quá hai trăm tuổi. Cậu cần thuần dưỡng một thú chiến tốt thì nên đến thị trấn Diễn Ngọc một chuyến, ở đó có không ít thú chiến cả nghìn năm tuổi, giá cả lại phải chăng.”
Mạc Vũ lắc đầu nói: “Tôi chỉ cần con khỉ chiến đó thôi! Anh có thể hỏi thăm giúp được không?”
Tào Văn Chủng gật đầu, quay sang Trần Ý Yên hỏi: “Cô Yên giúp cậu Vũ tìm giúp một chú khỉ chiến được không?”
Trần Ý Yên yểu điệu bước đến, choàng lấy tay Mạc Vũ gật đầu nói: “Cậu Vũ cần một thú chiến ư?”
Mạc Vũ gật đầu, Tào Văn Chủng mỉm cười lắc đầu sải bước bỏ đi. Trần Ý Yên mặt mày hớn hở, điệu bộ lẳng lơ tựa đầu vào vai cậu nói: “Ở chỗ tôi quản lý có rất nhiều thú chiến, cậu muốn bao nhiêu cũng có.”
Mạc Vũ lơ mơ tận hưởng mùi hương từ người Trần Ý Yên, hai mắt lim dim, chợt thấy hông đau nhói. Hóa ra Trần Ý Yên không nghe trả lời, chỉ thấy cậu chú mắt nhìn mình si mê si ngốc thì ỏng ẻo dí ngón trỏ vào hông cậu nói: “Nhìn gì khiếp thế.”
Mạc Vũ bừng tỉnh, mặt mày đỏ bừng bừng gật đầu: “Ồ, vậy…vậy thì tốt quá!”
Trần Ý Yên buông tay cậu ra, nháy mắt tình ý nói: “Vậy tối nay cậu cứ đến chỗ tôi nhé! Tầng chín, phòng hai mươi tám, đại bản doanh Nông Sư.”, Nói rồi xoay người bỏ đi.
Mạc Vũ ngẩn ra nhìn theo bóng lưng cô đi khuất, mới lắc đầu hít sâu một hơi. Cậu ra tới cổng khách sạn Hữu Quan đã thấy bọn Đoàn Thế Xung, Lâm Vương Hạo cùng tên mặt chuột Vi Văn Vinh chạy lại đón.
“Chúc mừng cậu Vũ nhé!”, Lâm Vương Hạo mặt mày tươi rói bước lên chúc mừng Mạc Vũ. Từ hôm hắn được cậu cứu giúp thì biết ơn lắm, một mực theo phò trợ cậu việc cá cược sắp tới với Trịnh Văn Hán. Hôm nay hắn cùng Vi Văn Vinh làm xong việc thì vội vàng chạy lại khách sạn Hữu Quán báo cho cậu hay. Cả hai gặp Đoàn Thế Xung, luôn thể đợi cả bên ngoài thủ thỉ nói chuyện phiếm.
Mạc Vũ cảm ơn cả bọn rồi mới đi tới một nơi kín đáo hỏi: “Việc thế nào?”
Vi Văn Vinh là tay tinh ranh, lần đó bị Mạc Vũ làm cho một phen kinh ngạc. Biết cậu là người hào sảng, phóng khoáng có thể nương nhờ được thì cùng Lâm Vương Hạo một mực trợ giúp cậu lần cá cược sắp tới, quyết trả thù Trịnh Văn Hán, liền nói: “Đã theo đúng lời cậu.”
“Hai anh cứ theo kế hoạch đó mà làm không được hé lộ cho bất cứ người nào hay biết, bằng không thì đổ sông đổ bể cả.”, Lâm Vương Hạo, Vi Văn Vinh trịnh trọng gật đầu một cái.
Mạc Vũ quay sang Đoàn Thế Xung nói: “Sắp tới cậu ra ngoài nghe ngóng xem trong Hiệp Hội Vệ Quốc có bàn tán gì đến tôi không, luôn tiện hỏi do xem Trần Quý Phổ là người như thế nào, nhất là Phan Thúy Bình, Trần Ý Yên hai người họ.”, Vừa nhắc tới tên hai cô, mặt Mạc Vũ đã đỏ bừng lên.
Đoàn Thế Xung gật đầu: “Được.”
Lâm Vương Hạo cười híp mắt nói: “Cái cô Trần Ý Yên đó thật sự xinh đẹp, ai ai cũng ngưỡng mộ cô ta.” Vi Văn Vinh ‘hừ’ một tiếng nói: “Cậu im mồm đi!”
Lâm Vương Hạo tặc lưỡi một cái, quay sang Mạc Vũ hỏi: “Gia nhập Hiệp Hội Vệ Quốc bị ước thúc rất mệt mỏi, lại rước thêm không ít phiền phức. Chẳng biết cậu gia nhập hội có chủ đích gì không?”
Mạc Vũ không đáp lời, Vi Văn Vinh thúc chỏ vào người hắn nói: “Cậu nói vậy là ý gì? Xem cậu Vũ là người như thế nào hả!”
Lâm Vương Hạo gãi gãi đầu cười xòa nói: “Xin lỗi cậu Vũ nhé! Tôi không có ý nói vậy đâu, chẳng qua lo nghĩ cho cậu thôi. Học viên trưởng Ngô Vũ Nam không những thù địch với Trịnh Văn Hán còn ngấm ngầm chống lại hội kín Bội Thập nữa. Tôi nói vậy chỉ để cậu phòng hờ trước mà thôi.”
Trịnh Văn Hán thì không còn lạ gì với Mạc Vũ, còn hội kín Bội Thập thì cậu biết cách đây không lâu. Hội này do các học viên ngoại quốc lập ra, mục đích bảo vệ lẫn nhau, nhưng không ai hay rõ hoạt động hội này thế nào! Ai là người cầm đầu? Hầu như không ai biết!
Cả bốn trên đường quay về võ quán Hữu Quan, luôn tiện bàn bạc kế sách cho lần cá cước với Trịnh Văn Hán thật kỹ lưỡng.
Lúc đó trong khách sạn Hữu Quan Tào Văn Chủng cùng Trầm Vu Hàm bàn bạc kế sách tương lại cho đội phản ứng nhanh đã đến hồi kết, Phan Thúy Bình cũng đã bàn giao xong số kim ngân cho y.
Trầm Vu Hàm trầm ngâm một lúc mới quay sang Tào Văn Chủng hỏi: “Gia thế của cậu Vũ đã rõ ràng rồi, nhưng nhân phẩm thì thế nào?”
Tào Văn Chủng bĩu môi nói: “Phải đợi thôi!”, Nói rồi quay sang Phan Thúy Bình: “Cô theo giám sát cậu Vũ một thời gian, nhưng không nên lộ liễu quá đà. Cậu ta cần gì thì cứ việc đáp ứng, trong phạm vi khuôn phép.”
Phan Thúy Bình mỉm cười gật đầu một cái. Trầm Vu Hàm bật cười hì hì nói: “Tôi chưa biết nhân phẩm cậu Vũ thế nào, nhưng mị lực thật không phải tầm thường. Cô Bình không được quá đà đâu đấy nhé.”
Phan Thúy Bình bĩu môi nói: “Mặc kệ tôi.”
Trầm Vu Hàm xua tay nói: “Tôi có nói gì đâu, chỉ sợ cô chịu thiệt thôi mà.”
Phan Thúy Bình cười nói: “Nam chưa vợ, gái chưa chồng có gì mà phải thiệt với không thiệt.”
Tào Văn Chủng, Trầm Vu Hàm cười khì khì, vừa hay lão Lê Thái Thọ mang một bình rượu vào. Cả bọn ngồi uống rượu đến tận khuya mới giải tán.
Mạc Vũ đến đại bản doanh Dược Sư giúp Lý Tiềm Xuân sơ chế số dược liệu còn lại, đến quá khuya mới kết thúc.
Đói lã người cả hai mới mang thịt khô Nguyễn Thị Hồng biếu, cùng một ít bánh ngọt ra ăn dằn bụng. “Từ ngày mai chúng ta được rảnh rỗi rồi, cậu có dự định gì khác không? Chúng ta ra ngoài rèn luyện một thời gian cho khuây khỏa đi nhé!”, Lý Tiềm Xuân chợt nói.
Mạc Vũ mãi nghĩ đâu đâu nghe hỏi chỉ ‘ừ’ một tiếng, Lý Tiềm Xuân đưa tay véo nhẹ lên mũi cậu hỏi: “Cậu gặp chuyện gì khó nghĩ hay sao?”
Mạc Vũ bật cười, lắc đầu, cầm chén rượu lên uống một ngụm nói: “Chị còn nhớ tôi nhắc tới Hiệp Hội Vệ Quốc lần trước không? Tôi đã trở thành hội viên chính thức của hội đó rồi.”
Lý Tiềm Xuân không lấy gì ngạc nhiên, cầm chén rượu lên uống một ngụm, gật đầu: “Vậy thì sao.”
“Chị không hỏi lý do à!”, Mạc Vũ quá quen với biểu hiện của cô, nhưng lần này không thấy cô mảy may ngạc nhiên gì thì hơi thất vọng nói.
“Tôi tin cậu! Chỉ cần cậu không làm việc gì trái lương tâm mình là được rồi.”, Lý Tiềm Xuân bật cười, đặt chén rượu xuống, cầm một miếng thịt khô đưa vào miệng Mạc Vũ.
Mạc Vũ ăn lấy ngon lành, cùng lúc vươn tay cầm lên một miếng thịt khô khác đưa lên miệng Lý Tiềm Xuân. Cả hai vừa nhai thịt vừa uống rượu, tiếng cười không ngớt.
Đến gần sáng Mạc Vũ đứng đợi Trần Ý Yên ở trước cửa đại sảnh phòng ăn, đại bản doanh Nông Sư. Bấy giờ có không ít người biết mặt cậu, liền bước tới chào hỏi thân mật. Cậu còn để ý thấy Võ Thừa Lịch hướng phía này nhìn tới, ánh mắt lạnh lẽo thù ghét. Ngay sau đó hắn xoay người bỏ đi vào phòng ăn, vậy thôi đã đủ làm cho cậu nổi da gà, thầm nhủ: “Mình phải sớm giải quyết chuyện này đi mới yên tâm được!”. Cậu còn đang nghĩ tới việc này thì nghe:
“Cậu bắt tôi đợi đến tận sáng mới vừa lòng sao!”
Mạc Vũ giật mình quay lại chào Trần Ý Yên một cái, gãi đầu nói: “Chẳng qua tôi ngủ quên mất, khi tỉnh dậy thì vội vàng chạy đến tận đây xin lỗi cô một tiếng.”
“Cậu không quan tâm đến tôi đúng không?”, Trần Ý Yên bĩu môi, mắt nhìn chằm cằm vào mắt cậu.
Mạc Vũ cười xóa nói: “Tối qua tôi có uống một chút! Tôi thành thật xin lỗi cô!”
Gương mặt giận dỗi của Trần Ý Yên chớp đó đã trở nên vui vẻ, cười nói: “Vậy ăn bữa sáng xong chúng ta đến nhà kho riêng của hội nhé?”
Cảm xúc gương mặt của Trần Ý Yên thay đổi chớp nhoáng, Mạc Vũ thầm kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn một mực vui vẻ. Nghe cô nói thì gật đầu đồng tình liền: “Được!”
Mạc Vũ quay về đại bản doanh Thú Sư ăn bữa sáng xong mới đi ra quảng trường gặp Trần Ý Yên. Cả hai đi về phía tây lâu đài Hữu Quan, xuống một căn hầm nhỏ, dọc theo hai bên đường hầm có vô số căn phòng lớn nhỏ, được khóa trái cẩn thận. Cả hai đi tít ra cuối đường hầm, cô mới lấy ra chìa khóa mở một căn số năm trăm lẻ hai ra. Nhìn bề ngoài căn phòng đó không rộng rãi bao nhiêu, nhưng không gian bên trong thì lớn gấp mười mấy lần căn phòng ở của cậu. Bên trong chất đầy hàng hóa, cuối căn phòng để la liệt các lồng chứa thú chiến thuộc họ, ‘cầm’ ‘trùng’ chỉ có mấy con thú chiến thuộc họ ‘thú’ mà thôi.
Trần Ý Yên che miệng cười nói: “Cậu không thiếu kim ngân, sao phải đến đây chọn mấy loại thú chiến tầm thường thế này?”
Mạc Vũ xoa đầu nói: “Tôi đã hứa với cậu bạn tìm giúp một con khỉ chiến, tôi phải giữ lời mới được.”, Mạc Vũ đưa mắt nhìn một con khỉ vàng khè, nằm tựa lưng vào lồng, vẻ mặt bất mãn, lười biếng nhìn cả hai một cái rồi xoay lưng lại, không thèm để mắt đến cậu.
Mạc Vũ chỉ nó cười nói: “Tôi lấy con này được không?”
Trần Ý Yên gật đầu nói: “Cậu muốn bất cứ con nào cũng được cả. Tôi chỉ mơ ước được giống người bạn của cậu, thật đó!”, Cô vừa nói vừa đưa mắt tình ý nhìn Mạc Vũ.
Mạc Vũ không khỏi nổi da gà cười hì hì nói: “Vậy tôi cần báo đáp cô cái gì chăng?”
Trần Ý Yên lắc đầu: “Tôi chỉ cần cậu không dửng dưng lạnh nhạt với tôi là được rồi.”
Mạc Vũ vội xua tay nói: “Tôi nào dám thế! Chẳng phải hai chúng ta cùng hội cùng thuyền đó sao.”
Trần Ý Yên nắm lấy tay Mạc Vũ cười nói: “Thật không? Cậu thật sự xem tôi là bạn!”
Mạc Vũ gật đầu ‘ừ’ một tiếng.