"Cái gì, con thật sự muốn ly hôn với Trạch Dương à?
"Phải như mọi người mong muốn."
Tĩnh Hạ đứng bên cạnh Âu phu nhân nghe Tử Du nói vậy liền vui vẻ trong lòng, xem ra Bạch Tử Du thực xử là muốn ly hôn, nếu hai người kia ly hôn thật thì vị trí Âu phu nhân không phải sẽ thuộc về cô ta sao.
"Mẹ chúng con sẽ không ly hôn." Âu Trạch Dương nắm chặt lấy tay cô hắn nhìn Âu phu nhân khẳng định một câu chắc nịch.
"Bây giờ là tôi muốn ly hôn không phải anh muốn ly hôn với tôi."
"Anh Trạch Dương đối xử với cô tốt như vậy cô còn muốn ly hôn với anh ấy. Bạch Tử Du cô đúng là không có lương tâm." Tĩnh Hạ nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Dù ngoài miệng cô ta nói vậy nhưng ai mà không biết cô ta là người mong muốn hai người ly hôn nhất chứ.
"Hình như anh ấy tốt với cô hơn đấy, cô muốn trăm triệu nói đưa là đưa, chẳng phải cô luôn chờ chúng tôi ly hôn hay cô có thể thấy chỗ của tôi."
"Tử Du đừng nói lời khó nghe như vậy ông con bé dù sao cũng là bạn cũ của nhà họ Âu."
"Là bạn cũ của nhà họ Âu không phải bạn cũ của con, con sắp không còn con dâu nhà họ Ầu nữa rồi."
"Phải tôi thích anh Trạch Dương nhưng vẫn thích một cách âm thầm chỉ cần anh ấy sống tốt là được. Nếu như anh ấy kết hôn với cô vui vẻ tôi sẽ không làm gì hết. Nhưng loại người như cô không xứng với anh ấy." Tĩnh Hạ tỏ vẻ hiểu chuyện mà lên tiếng trách vấn cô.
"Phải phải, hai người rất xứng đôi, duyên trời tác hợp. Được tôi thành toàn cho hai người." Bạch Tử Du quay người tính rời đi thì lại bị Âu Trạch Dương kéo lại ôm vào lòng, hắn quay sang Âu phu nhân khẳng định nói.
"Mẹ con đã nói rồi chúng con sẽ không ly hôn mẹ đừng ép con."
"Mẹ không ép con, mẹ là vì duy trì sự hài hòa của hai nhà. Chuyện này mẹ không muốn quả nữa, mẹ phải đi làm đẹp đây sau này đừng làm phiền mẹ."
"Bác gái chẳng phải bác nói sẽ làm chủ cho cháu sao?" Tĩnh Hạ thấy Âu phu nhân sắp rời đi cô ta liền níu lại dù sao bà vẫn là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ta. Nhưng cô ta lại không ngờ rằng bà không những không giúp cô ta ngược lại còn trách mắng cô ta.
"Ai đúng bác sẽ giúp, người thân sai bác sẽ không giúp. Tĩnh Hạ lần này cháu có hơi quá đáng rồi. Hay là cháu và Trạch Dương mấy bọn trẻ các con từ từ nói chuyện, bác lớn tuổi rồi bác không can thiệp." Âu phu nhân nói rồi liền rời đi để lại 3 người bọn họ ở đấy.
Tĩnh Hạ quay qua nhìn Âu Trạch Dương ấm ức lên tiếng trách móc hắn.
"Anh Trạch Dương lúc ông còn sống anh từng hứa với ông sẽ chăm sóc em."
"Phải, bây giờ có hơi hối hận."
"Anh Trạch Dương sao anh có thể nói như vậy?"
"Lão gia là người nói đạo lý nếu không tôi không mặt ông ấy. Tôi tin ông ấy trên trời cũng sẽ hiểu rõ tôi đã tận lực rồi, là cô lòng tham không đáy."
"Vậy anh thật sự không quan tâm em nữa sao?"
"Tôi đã tận tình tận nghĩa rồi."
Âu Trạch Dương nói rồi liền kéo Tử Du rời đi. Giờ chỉ còn mình cô ta ở đấy, cô ta như phát điền mà gào thét đập vỡ mọi thứ, ánh mắt cô ta cũng hằn lên vẻ tức giận như muốn giết người vậy.
Trong xe Bạch Tử Du lướt lướt điện thoại một lát rồi thản nhiên nói.
"Tôi phải đi làm rồi phiền anh thả tôi dưới công ty Lâm Thị, cảm ơn."
"Được, đợi em tan làm anh sẽ tới đón em." Âu Trạch Dương nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, nhỏ giọng nói.
"Không cần công ty tôi rất gần chung cư đi vài bước là tới."
"Vậy anh đợi em ở chung cư."
"Âu Trạch Dương tôi nói rồi tôi muốn ly hôn với anh, sao anh nghe không hiểu thế?"
"Tử Du em đang mất trí nhớ, đợi em nhớ lại sẽ ổn thôi."
"Anh nghĩ tôi chỉ cần hồi phục chí nhớ sẽ quay lại bên cạnh anh tiếp tục hèn mọn yêu anh đúng không?"
"Anh không có ý này."
"Âu Trạch Dương từ sau khi tôi tỉnh lại thứ tôi cảm nhận được chỉ có sự lấy lệ và không kiên nhẫn của anh, cho dù anh và Tĩnh Hạ trong sạch nhưng anh làm tròn trách nhiệm của một người chồng chưa? Anh mặc kệ cô ta tiếp tục làm hại tôi, thậm chí anh còn để đồ thêm dầu vào lửa. Anh khiến tôi cảm thấy đoạn hôn nhân này rất mệt vì vậy chúng ta vẫn nên ly hôn đi." Bạch Tử Du nói một tràng dài rồi trực tiếp mở cửa xe bước xuống không để cho hắn kịp nói thêm một lời nào nữa. Từng ấy cũng đủ để làm cô mệt mỏi rồi, cô cũng không muốn tranh cãi thêm nữa.