Một lúc sau Tĩnh Hạ đã chạy đến phòng nghỉ của Âu Trạch Dương điên cuồng gõ cửa.
"Anh Trạch Dương, anh Trạch Dương giúp em với, anh Trạch Dương giúp em..."
"Gọi anh đó không đi xem xem." Bạch Tử Du liếc nhìn ra cửa vui vẻ nói với hắn, cô là đang muốn xem trò vui.
Âu Trạch Dương không thèm đứng dậy hắn quay sang cô.
"Em là vợ anh em đại diện anh đi đi."
"Anh mơ đi." Bạch Tử Du bĩu môi một cái từ chối.
- Đùa sao tôi muốn tránh mặt cô ta còn không được lại bảo tôi đi gặp cô ta, còn là vì anh nữa chứ, còn lâu.
"Vẫn là tôi đi đi nếu không cô ấy ồn ào suốt đêm." Cố Hàn đứng dậy ra mở cửa Tĩnh Hạ liền đẩy anh sang một bên rồi chạy vào trong nức nở.
"Anh Trạch Dương vừa rồi bọn họ đều muốn rút vốn em phải làm thế nào?"
"Đi tìm những người đầu tư đó."
"Nhưng họ đều là vì Bạch Tử Du mới muốn rút vốn."
"Rút vốn là vì họ thấy không có giá trị đầu tư không liên quan tới Tử Du."
"Đều là vì Bạch Tử Du ở bên hồ bơi dụ em nói ra em mới thành ra kết cục này."
"Vậy tại sao em bị cô ấy dụ nói ra."
"Cô cười cái gì?" Tĩnh Hạ thấy Bạch Tử Du ngồi cười mình thì tức giận nhắm vào cô.
"Không có gì chỉ là lần đầu Âu tổng hận người cũng rất mới lạ."
"Cố Hàn mời cô ấy ra ngoài."
Âu Trạch Dương nói xong Cố Hàn liền kéo cô ta ra ngoài. Vừa lúc đó Lâm Thiên Hạo cũng bước vào trong. Anh đi đến chỗ cô lo lắng hỏi thăm.
"Tử Du sao rồi, không sao chứ?"
"Cô ấy rất tốt. Anh có thể về rồi." Âu Trạch Dương nhanh chóng đứng lên trả lời thay cô.
"Âu tổng cần gì căng thẳng vậy tôi chỉ quan tâm cấp dưới của tôi mà thôi." Lâm Thiên Hạo thấy thái độ đề phòng mình của Âu Trạch Dương thì cũng chỉ cười nhẹ.
"Người có ý định xấu quá nhiều cần thận một chút sẽ tốt hơn."
"Âu tổng cẩn thận như vậy sao lại để người phụ nữ có ý đồ tiếp cận chứ:"
"Được rồi tôi mệt rồi hai người về trước đi." Bạch Tử Du nhìn hai người tranh cãi mà thấy mệt mỏi, không biết bao giờ mới xong nữa nên cô phải đuổi họ đi mới được.
"Được anh đưa em về nhà." Âu Trạch Dương vừa dứt lời Lâm Thiên Hạo liền lên tiếng.
"Chung cư cô ấy mới thuê ở cạnh công ty, để tôi đưa cô về nhé.
- Lâm Thiên Hạo này sao cứ cảm thấy kỳ lạ nhỉ? Hình như đang ra oai với Âu Trạch Dương, không được chuyện phiền lòng của mình và Âu Trạch Dương vẫn chưa giải quyết.
"Lâm tổng không cần đâu. Cảm ơn đã quan tâm, báo cáo review ngày mai tôi sẽ nộp đúng giờ." Bạch Tử Du cười gượng khéo léo từ chối Lâm Thiên Hạo.
"Vậy được cô chú ý sức khỏe." Lâm Thiên Hạo thấy vậy thì cũng không làm phiền đến cô nữa. Anh nói rồi cũng quay người rời đi.
Âu Trạch Dương kéo cô ra xe rồi đẩy cô vào trong. Hắn vừa ngồi lên xe Bạch Tử Du liền khó chịu lên tiếng.
"Âu Trạch Dương anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Về nhà." Trả lời cô một cách thản nhiên như không có gì.
"Chúng ta đã ly hôn rồi, đó không phải nhà của tôi, tôi muốn về chung cư."
"Du Du em bị mất trí nhớ, đợi em..."
"Cho dù không mất trí tôi cũng sẽ ly hôn với anh, anh làm vậy có ý nghĩa gì không?" Bạch Tử Du mất kiên nhẫn nhìn sang hắn với ánh mắt cực kỳ khó chịu.
"Có ý nghĩa. Tử Du ban đầu em trèo lên giường của anh trước bây giờ em nói với anh không có." Âu Trạch Dương cười khẩy một cái, hắn không ngờ cô bây giờ lại đối với hắn như vậy.
"Vậy thì coi như ban đầu là tôi sai. Bây giờ tôi muốn sửa chữa sai lầm này được không?"
"Em hối hận à?"
"Phải tôi hối hận rồi." Bạch Tử Du không kiêng rè gì mà quay sang nói thẳng vào mặt hẳn.
"Du Du em mất trí nhớ anh không so đó với em."
"Âu tổng chúng ta đi đâu?" Tài xế nghe họ nói qua nói lại giờ mà không biết họ muốn đi về đâu nên phải liều mạng hỏi thôi. Tài xế vừa rứt lời cả hai lại đều đồng thanh.
"Nhà họ Âu."
"Chung cư."
"Âu tổng cái này..." Tài xế nghe vậy thì đầy khó xử.
"Âu Trạch Dương ngay cả Tôi muốn đi đâu anh cũng không cho tôi quyết định tại sao? Tôi không thể không ly hôn với anh."
Âu Trạch Dương không nói gì nữa hắn quay qua tài xế trầm giọng ra lệnh.
"Tới chung cư."
"Vâng."
Trên đường đi hai người họ không nói với nhau câu nào. Không khí trong xe vì vậy mà càng thêm ngột ngạt hơn.
Vừa đến nơi Bạch Tử Du liền nhanh chóng xuống xe rồi đi vào trong. Nhưng mới đi được một đoạn cô đã quay lại gắt gọng.
"Anh đi theo tôi làm gì?"