Âu Lạc Chi Nữ

Chương 6: Tự trọng của ai cao hơn



A, nhắc đến công chúa, hắn cứ như một con bò mộng nhìn thấy màu đỏ nên phát điên vậy. Hắn đột nhiên buông mái chèo xuống lòng thuyền, dường như nhìn tôi bằng ánh mắt: “ hôm nay nhất định là ngày tận thế của ngươi”.

Ánh mắt xoáy vào tôi cùng sát khí ngùn ngụt khiến tôi cũng bắt đầu thấy lạnh tột độ ở sống lưng. Hình như một phút nông nổi tôi lại quá trớn chọc vào chỗ ngứa, không, là chỗ da thịt lở loét của hắn rồi. Thù hằn, nối tiếp thù hằn, ngay lúc này hắn nhất định là đang trên đỉnh điểm căm phẫn tôi.

Hắn từng bước tiến về phía tôi, tôi lại lùi lại một bước, sát khí của hắn càng kinh khủng hơn. Không được, đã gần mũi thuyền, không thể bước tiếp.

Tôi lần này mà rớt xuống nước là tiêu, hay hắn đang định dồn tôi ngã xuống nước? Con thuyền cũng bắt đầu nghiêng nghiêng về phía này.

- Được lắm, Cao Lỗ, ta làm ma cũng oán ngươi ! – Tôi lấy lại sự can đảm cuối cùng.

- Vô liêm sỉ ! – Chỉ thấy hắn cắn chặt răng, nhìn tôi hung tợn. – Ngươi tưởng là có thể dùng cách đó chọc tức ta?

Tôi nhắm chặt mắt, chắc chắn hắn sẽ bóp chết tôi, chết nhanh còn hơn sặc nước và chịu lạnh.

Nhưng không, quá bất ngờ, đôi mắt tôi mở to tột độ. Hắn đúng là có dùng cánh tay thô bạo kéo tôi lại, nhưng không phải bóp cổ tôi.

Hắn, là đang hung hăng, thô lỗ cưỡng đoạt đôi môi tôi.

A, mọi dây thần kinh của tôi ngừng hoạt động, tim ngừng đập, máu ngừng lưu chuyển.

Chuyện quái quỷ gì đây? My first kiss?

Tại sao?

Sau hai giây tôi lấy lại tri giác, vùng vẫy bằng hết sức bình sinh, trong đầu không ngừng chửi rủa hắn đang làm cái quái quỷ gì. Nhưng nào ăn thua, một bàn tay to lớn giữ chặt đầu tôi, một cánh tay chắc nịch vòng qua nắm chặt một bên vai, đến mức xương vai tôi đau nhói. Không thể chống cự được, tôi biết mình thật vô dụng.

Không ! Không thể nào !

Tôi mở to tròng mắt, đôi mắt tôi hoảng loạn đảo qua hai bên.

Gió se se lạnh, dòng kênh vắng.

Tiếng côn trùng kêu rào rạc giữa những bụi cỏ.

Nhưng thu hút nhất vẫn là vầng trăng lơ lửng trên cao, bóng trăng loang loáng dưới mặt nước. Hai vầng trăng song song…

Đêm nay, trên một con thuyền gỗ nhỏ đang dập dềnh nhẹ trôi theo làn nước, cũng có hai người…

Không gian lẽ ra thơ mộng đến thế, đẹp đến thế, tình tứ đến thế, nhưng tại sao lại là hoàn cảnh này. Tôi và hắn, một kẻ xa lạ, một kẻ muốn giết hay trả thù tôi? Hai kẻ căm hận nhau?

A, tôi đến thở cũng không xong nữa, là hắn đang làm cái quỷ gì thế này? Trả thù ư?

Bỉ ổi !

Khung cảnh đẹp như vậy, nhưng mục đích thì thật bẩn thỉu, ác độc .

Tôi chợt nhận ra mình đang bị lợi dụng, đang bị cưỡng hôn nãy giờ, nỗi tức giận trào lên, tôi nghiến răng cắn vào môi hắn một cái thật đau nhất có thể.

Hắn giật mình rời khỏi đôi môi tôi, môi hắn đúng là đã bật máu.

- Đồ vô liêm sỉ ! Ngươi định làm gì ? – Tôi ấm ức, tự nhiên trào ra nước mắt, thật muốn tát cho hắn một ngàn cái.

- Sao ? – Hắn liếm môi, nhìn tôi cười cợt – Ngươi lúc nãy trả thù ta cũng còn sĩ diện hay liêm sỉ sao? Đây là chút sĩ diện của nữ nhi còn lại của ngươi sao?

- Ngươi… – Tôi ức bật ra tiếng khóc, một kẻ vì trả thù mà muốn cưỡng đoạt tôi, những hi vọng lãng mạn và mơ mộng của tôi về nụ hôn đầu và tình yêu đã bị hắn chà đạp.

Tôi căm phẫn nhìn hắn, nhưng hắn thì dửng dưng, tôi uất hận, trong lúc này chỉ muốn giết hắn.

Hắn vẫn đang giữ chặt một vai tôi, chợt tôi thấy bên mình hắn còn có một con dao, thuận ngay phía tay phải, tôi không nghĩ gì mà rút lấy, dồn hết căm phẫn định đâm cho hắn một nhát.

Hắn né được ngay ở cả khoảng cách gần, túm gọn cổ tay tôi siết chặt.

- Ngươi dám cắn ta, còn dám đâm ta? – Hắn ghé sát tai tôi, âm điệu nửa khinh miệt, nửa đe dọa – Không cho ngươi biết thế nào là chà đạp lên danh dự, ngươi không biết coi trọng danh dự người khác!

Nói rồi, trong sự hoảng loạn tiếp theo của tôi, đôi môi hắn lập tức áp lấy môi tôi, hoàn toàn không phải vì tình yêu, không dịu dàng, không lãng mạn mà đoạt lấy.

Lần này càng hung bạo hơn, làm tôi thấy khắp người cũng có cảm giác nửa sợ hãi nửa kinh tởm hắn. Nước mắt tôi trào ra như hai dòng suối.

Hắn và tôi đều không ai nhắm mắt, đột nhiên tôi nhìn thấy đôi mắt đang rất gần của hắn xuyên qua mắt tôi một cái nhìn khinh bỉ và giễu cợt. Đột nhiên hắn cắn tôi.

Đau quá, hắn không chỉ cắn một cái, mà còn nghiến răng, day day môi tôi. Tôi nhíu mày, đôi vai run rẩy vì đau đớn tột độ. Máu chảy vào trong miệng mặn chát và tanh nồng. Tôi thậm chí còn muốn ói.

Thật kinh tởm ! Hắn lần này có chủ định ăn miếng trả miếng!

Đây không phải là hôn, mà là tra tấn về tinh thần và thể xác.

Đau quá, đôi môi tôi có khi nào bị cắn và day nát?

Tự trọng, tự cao, tự kiêu, danh dự, liêm sỉ .. tất cả những thứ gì đó của hắn quá cao, hắn quá kiêu hãnh? Thật đáng khinh bỉ !

Hắn rõ ràng là yêu thích công chúa, còn tôi và hắn không có đến một phần cảm tình, vậy mà… hắn chỉ làm vậy để trả thù, để chà đạp tôi.

Tôi hận. Tôi muốn giết hắn !





Khi thấy cả người tôi không còn chút sức, thậm chí lả dần đi trong tay hắn, hắn mới buông tôi ra. Người tôi quả nhiên mềm nhũn như bún.

Hắn không chút thương tâm, đẩy tôi ra. Tôi ngã xuống lòng thuyền.

Nước mắt dàn dụa, bết lại với tóc, bộ dạng tôi hẳn là hoàn toàn thảm hại. Hắn nhìn tôi xem thường, như đã dạy xong cho tôi một bài học.

Bài học của tôi ngày hôm nay là, không nên dây dưa hay chọc vào người như hắn?

Đau quá, đau cả cõi lòng và thể xác. Đôi môi của tôi hẳn là đã nhàu nát, toe toét máu. Nhưng lòng tôi đau đớn hơn vạn lần.

Thứ nhất, là tôi vô dụng trước hắn.

Thứ hai, tôi đã đánh mất nụ hôn đầu đời, và từ giờ hẳn sẽ ám ảnh kinh khủng mãi về sự gần gũi đàn ông, ám ảnh về sự hung bạo của đàn ông…

Thứ ba, một chút danh dự, thể diện cũng không còn… một người tự cao như tôi…

Đúng vậy, nhưng còn điều thứ tư là, tôi dù tự cao đến đâu, cũng không bằng hắn, đúng, hắn là ông trời …

Nhưng, thực không cam tâm…

Tôi khóc, cắn răng để không bật ra tiếng, là vì tôi vẫn muốn níu giữ sĩ diện?

Tại sao tôi phải khóc? Vì mất sĩ diện?

A, tôi hận, tôi muốn đâm chém, tôi muốn giết.

Nhưng tôi không làm được, tôi vô dụng.

Tôi là ai thế này? Dương Minh Hà, chị hai một thời đây sao?

Kể cả khi đã bỏ đám bạn phá phách, lòng tự tôn của tôi vốn vẫn rất cao cơ mà, đến mức đã quyết tâm làm gì là làm đến cùng, việc học cũng vậy, đã cố gắng là phải đứng đầu, thậm chí tôi còn không sợ một ai, kể cả mụ chủ nhiệm trù dập.

Cớ sao bây giờ tôi lại thê thảm đến vậy?

Tôi không cam tâm, nhất định không cam tâm.

Tự nhiên tôi ngồi bật dậy, chùi máu trên miệng, nỗi căm phẫn vẫn còn đầy tận cổ.

Dường như tôi đã rơi vào trạng thái vô thức, có căm hận, nhưng không còn thấy đau đớn và tủi hổ.

Tôi trừng mắt nhìn người đàn ông trên thuyền, dường như thuyền đã rẽ vào một hướng khác, một con kênh nhỏ hơn.

Dường như hắn cũng cảm nhận được sát khí phía sau lưng, quay người lại.

Bây giờ là tôi nhìn hắn căm phẫn. Hắn ngạc nhiên, hắn không thể ngờ được tôi lại có thể đứng lên?

Tôi bước từng bước về phía đầu thuyền của hắn. Hắn nhìn tôi dò xét.

- Sao? Ngươi muốn chống đối ta ư? – Hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Trạng thái của tôi bây giờ không khác một kẻ được chích thứ thuốc không biết đau đớn, chỉ biết xông lên để báo thù địch, hoàn toàn không sợ hãi, tôi bước nhanh về phía hắn.

Ánh mắt kinh dị cùng với tóc tai rối bù, bê bết như ma nữ của tôi trong giây lát cũng làm hắn phát hoảng, thừa cơ tôi túm lấy cổ áo hắn mà kéo xuống, miệng nhanh chóng cạp cho hắn một cái, đay nghiến chính xác vào chỗ bị thương lúc nãy, hoàn toàn không một giây do dự, hoàn toàn không cảm xúc.

Có lẽ vì bất ngờ, tay hắn buông thõng làm mái chèo rơi xuống nước.

Hắn giật mình, gẩy tôi ra. Tôi mất thăng bằng ngã nhào xuống nước.

Chẳng biết gương mặt hắn thế nào, nhưng tôi chính lúc này không kiểm soát được trạng thái phát điên của bản thân, không hiểu sao lại bám lại được vào mạn thuyền, một tay nhanh chóng túm lấy chân hắn.

- Buông ra ! – Hắn lớn tiếng.

Tôi không biết lấy nguồn nội lực căm hận ở đâu, dùng mọi sức mạnh phát huy cố kéo chân hắn xuống. Chỗ này là đầu mũi thuyền, thuyền đã nghiêng, nhưng hắn vẫn đứng được.

- Ngươi còn kéo ta chặt đứt tay ngươi! – Hắn dằn giọng đe dọa.

- Chặt đi ! – Tôi gào lên – Ngươi giết ta đi, để ta làm ma đi theo ám ngươi đời đời kiếp kiếp! Ám ngươi sống không được, chết không xong, ám ngươi không được, ta sẽ ám cả công chúa !

Đến lúc này thì tôi không còn bất cứ sợ hãi, chỉ muốn hơn thua bằng được .

- Ngươi điên rồi sao? – Hắn vẫn giằng co với tôi, tay tôi vẫn bám chặt chân hắn.

- Phải, ta điên rồi đây ! – Tôi hét lên. – Trừ khi ngươi xin lỗi ta tử tế!

Để xem hắn có dám rút kiếm ra không, hắn mà càng khiến tôi chết thảm, tôi sẽ càng ám ảnh hắn.

Dường như hắn cũng rối trí, không dám giết tôi? Sợ bộ dạng quỷ khóc thần sầu này của tôi? Nhưng tôi cũng dần dần cảm thấy lạnh và mất sức rồi, rõ ràng giằng co thế này, không phải thế mạnh của tôi. Bây giờ hắn chỉ cần mạnh tay gẩy tay tôi ra, hay giơ chân đạp một phát là tôi hoàn toàn té xuống nước.

- Ta nói cho ngươi biết Cao Lỗ, ngươi có thể không tin thần thánh, nhưng ắt có ma quỷ! – Tôi cố gắng với sức lực cuối cùng – Ta chẳng phải là gián điệp gì đến đây, chính là do âm hồn một con ma quỷ đẩy ta xuống giếng mới lạc đến đây, ta chết đi cũng có thể làm ma quỷ hại ngươi!

Nói rồi tôi đuối sức, buông tay.

Cả mình tôi lại từ từ chìm xuống nước.

……..

……..

Thật có chút đáng thương cho tôi, hôm đó dìm nước đến ba lần, tuy không chết nhưng thân thể kiệt quệ. Dường như tôi bất tỉnh mấy ngày đêm, lúc tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trong một căn phòng lạ.

A, đây có phải là mật thất của An Dương Vương, cảm giác quen thuộc.

Tôi vẫn nhớ tại sao tôi rơi xuống nước, là do hắn, nhưng ai đã cứu tôi? Hắn ư?

Tôi đang suy nghĩ mông lung thì An Dương Vương bước vào cùng bốn thị vệ, sau đó ông lại cho bốn thị vệ ra.

- A, An… – Tôi định ngồi dậy nhưng ông đã xua tay, ông quả là người nhân hậu.

- Đây là một trong những mật thất của ta, vì nếu để ngươi ở đền sợ nhiều người biết được sẽ không hay nên mới đem ngươi vào đây, nhưng làm cho công chúa mấy hôm muốn đến đền thờ thỉnh an ngươi không được, phải nói dối là Kim Quy chi nữ bế quan tu luyện… – Ông từ từ giải thích.

- An Dương Vương, ngài cứu tôi ư?

- Không, là Cao Lỗ!

- Không thể nào, hắn và tôi còn đang muốn giết nhau… à, nhầm… – Tôi vội lấy tay che miệng.

Nhưng ánh mắt ông chợt ánh lên chút tia nhìn kì quặc, ông mỉm cười:

- Không sao, có ta bảo đảm, hắn không dám tùy ý giết ngươi, trừ khi ngươi là gián điệp…

Ra vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, đó là tại sao hắn không giết mà chỉ tìm cách bỉ ổi đó để ăn miếng trả miếng. Tôi sờ lên môi, vẫn còn đau, hi vọng không có sẹo.

- Cô gái, tại sao môi cô và môi Cao Lỗ cùng bị thương thế? – Tự nhiên An Dương Vương hỏi, giọng điệu An Dương Vương phảng phất hàm ý trêu chọc.

- Là… đánh nhau…ha ha ! – Tôi cười gượng – Tôi và hắn đánh nhau!

- Cô nương lợi hại đến mức đánh ngang cơ với đệ nhất Lạc tướng của ta? – An Dương Vương ra vẻ thăm dò.

- Thì… – Tôi lúng túng – Thì… có dùng một chút thủ đoạn!

An Dương Vương yên lặng đôi lát, vuốt râu trầm tư, không biết ông có tin không, An Dương Vương có vẻ cũng vô cùng tinh ý.

- Cô gái, cô tên là gì nhỉ? – Dường như ông sực nhớ ra là chưa hỏi tên tôi.

- A, tiện nữ là Dương Minh Hà. – Tôi lễ phép đáp.

Ông nhìn tôi trìu mến, cảm giác gần gũi như cha con. Quả thật tuy chỉ gặp hai lần, nhưng ấn tượng giữa tôi và ông xem ra rất tốt, không như Cao Lỗ kia.

- Minh Hà, có biết tại sao ta rất xem trọng cô không?

Tôi lắc đầu thì ông nói tiếp:

- Bây giờ ta đã hiểu, ta nên xem trọng cô như đã xem trọng Cao Lỗ…

- An Dương Vương, ngài nhầm rồi, thực ra tôi không phải đối thủ của hắn…

- Không đâu, đừng khiêm tốn ! – An Dương Vương vô cùng thiện chí đề cao tôi – Ta biết, cô và Cao Lỗ đều giống một kiểu, là kiểu tự tin và kiêu hãnh, cho nên hai kẻ các người gặp nhau mới tả xung hữu đột như vậy!

- Hắn kể hết chuyện đêm đó cho ngài à? – Chợt tôi cảm thấy xấu hổ, như có tật giật mình.

- Đêm đó ngoài việc hai ngươi đánh nhau như lời kể của cả hai thì có việc gì à?

- À, không có gì… đúng là đánh nhau… – Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn còn biết giữ thể diện.

- Thật ra, cảm giác của ta khi có sự xuất hiện của cô nương cũng giống như khi gặp được Cao Lỗ… ta cảm nhận cô nương cũng sẽ có một vai trò lớn như hắn…

Lúc này thì tôi cũng hơi tò mò, không ngại hỏi chuyện:

- Ngài gặp Cao Lỗ từ bao giờ ạ?

- Từ khi hắn mới sinh ra, nói cho cô nương biết này, hai mươi lăm năm về trước, khi ta đang vất vả vì việc xây thành này, quả thật ta mong muốn xây được một thành kiên cố độc đáo bậc nhất, nên không từ bỏ ý tưởng. Nhưng lập quốc mấy năm mà xây thành không xong, cứ xây lại đổ, có một cao nhân bày ta lập đàn tế Kim Quy thần ngoài biển… ngày hôm đó trên đường tế thần về, đi qua đất Ngòi Sảo (*) nhặt được một đứa bé sơ sinh bên một tảng đá nên nhặt về nuôi, để ghi nhớ lấy họ là Cao (**), tên là Lỗ.

Ồ, ra chuyện vua Thục Phán lập đàn tế thần Kim Quy để xin thần phù hộ xây thành là có thật, vậy sau đó vua đã xây được thành? Thần Kim Quy là có thật sao?

- An Dương Vương, vậy thần Kim Quy là có thật à? – Tôi ngơ ngác hỏi.- Thần giúp ngài xây thành và ban vuốt làm nỏ à?

Chợt ông nhìn tôi một hồi, lát sau mỉm cười:

- Cô gái, đợi lúc cô có thể làm được nhiều việc hơn cho ta, ta tin tưởng cô nhiều hơn một chút, ta sẽ lại kể cho cô thêm một chút…

(*) Bắc Ninh ngày nay

(**) Cao có nghĩa gắn với đá thạch, núi đá…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv