App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 93: Ngôi nhà bị ám 1552 (25)



“7 là viên mãn.”

Chiếc răng cuối cùng nhất định phải do chính tay tín đồ dâng lên mới có thể phát huy tác dụng của nó, mà phe của quỷ chị bây giờ chỉ còn lại Triệu Cẩm Hoa, chuyện này chỉ Triệu Cẩm Hoa mới có thể làm được.

Quỷ chị hộ tống, sợ xảy ra điều gì sơ xuất, đây là hy vọng cuối cùng để ả có thể thu thập đủ sáu chiếc răng.

Trong chớp mắt, bộ xương giao chiếc răng cuối cùng vào trong tay Triệu Cẩm Hoa đang thoi thóp vì bị pháp lực phản phệ.

Trước đó ác linh bị hất văng ra ngoài một đoạn, cách họ một khoảng xa, bây giờ dù có dùng tốc độ nhanh nhất cũng không tài nào đuổi kịp, gã trơ mắt nhìn cảnh tượng này, cất giọng trầm trầm u ám: “Làm sao bây giờ?”

Tạ Trì: “Đừng đi qua đó, không kịp đâu! Đi, nghe tôi, lên tầng!”

“Chuyện này..” Ác linh chần chừ.

“Tôi sẽ không hại chết anh đâu, mau đi thôi!”

“Chết hết cho tao!! Cùng xuống địa ngục đi!!” Trong bình phong, Triệu Cẩm Hoa điên cuồng cười ha hả, bà nhìn chòng chọc Tạ Trì đang xoay người chạy lên tầng, dưới ánh mắt mong chờ của quỷ chị, tự tay dâng chiếc răng cuối cùng lên.

Quỷ chị nhận lấy chiếc răng trong tay Triệu Cẩm Hoa, nhanh chóng nhét vào chỗ bị thiếu răng duy nhất trong hàm. Chiếc răng quay trở về vị trí, thực lực của quỷ chị liên tục tăng lên, trong chớp mắt đạt tới tầng cao chưa từng có, mạnh mẽ đến mức tất cả mọi người đứng dưới tầng một đều bị năng lực cường đại của quỷ đánh ngã xuống đất.

Thực lực của quỷ chị cao hơn trước không chỉ bảy, tám lần!

Lục Văn và Nhậm Trạch tái mét mặt mày, Hạ Dao đứng trên tầng lảo đảo muốn ngã xuống, tiêu rồi, tất cả bọn họ sắp chết ở đây rồi. Trước mắt không còn ai có thể cứu bọn họ được.

【Ả đàn bà này điên rồi.】

【Bộ phim này sẽ chết hết à?】

【Đừng mà Tạ Trì của em!!】

【Đúng là một mình Triệu Cẩm Hoa đã hại chết tất cả mọi người.】

【Đợi đã? Sao bộ dạng của Tạ Trì giống như chạy trốn thế?】

Quỷ em chạy tới muốn chống cự, bị một chiêu của quỷ chị đánh bay, cơ thể ngã xuống mặt đất, qua hồi lâu không đứng dậy nổi, quỷ chị lại mạnh tới mức này.

Trong mắt quỷ chị ánh lên tia nhìn giao xảo, chỉ muốn giết chết toàn bộ mọi người ở tầng một, ả nhìn hướng Tạ Trì bỏ đi, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một chút bất an.

Trước mắt biến số lớn nhất là Tạ Trì, ả phải đi giết Tạ Trì trước, những kẻ này sớm muộn gì cũng trở thành đồ ăn của ả.

Lục Văn mất đi một quả thận không thể cử động, đã chuẩn bị chịu chết, nhưng quỷ chị đáng sợ trước mặt lại biến mất.

“Tạ Trì!” Lục Văn nghĩ tới quỷ chị muốn đuổi theo Tạ Trì, lo lắng đến mức trái tim như muốn nhảy vọt ra.

Bởi vì quả quyết lựa chọn từ bỏ chiếc răng cuối cùng, Tạ Trì tranh thủ thời gian quý giá, bọn họ đi lên hành lang.

“Căn phòng thứ ba bên phải.” Tạ Trì bình tĩnh nói.

Xung quanh là những mảng tường và tấm gỗ rơi xuống, dưới chỉ thị của Tạ Trì, ác linh chật vật di chuyển, cuối cùng cũng đi tới gian phòng mà Tạ Trì chỉ. Bởi vì trước đó chiến đấu kịch liệt, bên trong căn phòng đã vô cùng hỗn loạn, Tạ Trì nhìn thông qua tầm mắt của ác linh, trông thấy thi thể quen thuộc nằm trên giường.

Thi thể diễn viên bị động vật giết chết, quỷ chị không thể tới nuốt chửng nội tạng. Thi thể của nữ diễn viên đại diện cho món dê sữa nướng than vẫn giữ nguyên trạng thái, nằm trên giường, mặt úp sấp xuống giường, cái mông chổng lên, phần bụng nhô ra.

【Anh ta tới đây làm gì?】

【Phải đó?】

【Khoan đã! Hình như em biết rồi!! Vãi nồi!!】

“Xé bụng cô ta ra.” Tạ Trì nói.

Ác linh hoàn toàn sững sờ, không hiểu dụng ý của Tạ Trì, nhưng hiện tại gã không chú ý nhiều như vậy, bọn họ bị buộc ở cùng một chỗ, làm theo lời chàng trai trẻ này phân phó, có lẽ gã có thể sống.

Ác linh tránh chướng ngại vật dưới đất tiến lên, tới gần chiếc giường thì đột nhiên dừng lại, vội vã lui về phía sau, chật vật tránh đòn tấn công của quỷ chị đột nhiên xuất hiện đứng chắn giữa đường.

Trong lòng Tạ Trì thầm than không xong rồi: “Dù thế nào cũng phải xé bụng ra!”

Ác linh nghe mà không rõ, gã chiến đấu với quỷ chị, quỷ chị giành được chiếc răng cuối cùng không phải đối thủ mà gã có thể chống đỡ được, chỉ mấy chiêu ngắn ngủi, ác linh đã bị quỷ chị hất ra, lưng đập mạnh vào tường, hõm vào trong.

Ác linh không ngừng thổ huyết, toàn thân đau đến mức như muốn vỡ ra làm nhiều mảnh, ngay cả sức để ra khỏi tường cũng không có, quỷ chị nhào tới, cắn lên cổ ác linh, hàm răng lạnh lẽo cắn rách da thịt, máu trong huyết quản của ác linh tứ tán ra khắp nơi.

Cảm nhận được Tạ Tinh Lan ẩn sâu vào bóng đêm vô tận trong đầu đang rục rịch xuất hiện, Tạ Trì nói: “Đừng!!”

Bất kể thế nào Tạ Tinh Lan cũng không thể đi ra!

Sự rục rịch lạ thường kia biến mất.

Tình hình nguy cấp, ác linh hoàn toàn không để ý tới sự dị thường diễn ra ở não bộ trong chớp mắt vừa qua.

“Ngăn chặn!” Tạ Trì nói.

Ác linh liều mạng phản kháng, cật lực khóa cổ quỷ chị, ngăn cản ả cắn chết mình, Tạ Trì không ngừng dùng ý niệm để liên hệ với quỷ em, cuối cùng, tứ chi mềm mại lạnh lẽo như rắn quấn lấy thân thể của quỷ chị, mái tóc đen dài mà tanh nồng của quỷ em che khuất tầm mắt của quỷ chị.

Vào thời khắc nguy nan, ác linh hồi quang phản chiếu bắt đầu bộc phát, dốc hết sức lực lao ra khỏi tường, gã ngã xuống đất nhưng nhanh chóng bò dậy, nhào người về phía chiếc giường.

“Ngăn chặn!” Lần này Tạ Trì nói với quỷ em, “Tôi tìm được thai nhi rồi!”

Hai chị em ở sau lưng đang đánh lộn lẫn nhau, quỷ em vốn không có sức để ngăn cản, nhưng dường như quỷ em hiểu rõ ràng, nếu chàng trai trẻ tuổi trước mắt chết đi thì không còn ai có thể giúp mình nữa, nếu bây giờ mình không dốc hết toàn lực, có lẽ cả đời sẽ bị quỷ chị chèn ép, cô đợi nhiều năm như vậy, đây là cơ hội duy nhất của cô, chàng trai trẻ kia nói đã tìm được thai nhi, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa, cô có thể chiến thắng chị mình, cô có thể…

Quỷ em rất cố gắng, mặc dù cô không thể đánh lại, nhưng có thể dựa vào tứ chi mềm mại để bám lấy quỷ chị mà ngăn cản một lúc, tranh thủ thời gian cho Tạ Trì.

Lưỡi dao ác linh đã hoàn toàn báo hỏng, ác linh đập vỡ bình hoa trên đầu giường, dùng mảnh sứ sắc bén để rạch bụng nữ diễn viên dê sữa nướng than.

Nữ diễn viên đã chín rồi, thịt rất mềm, cái bụng dễ dàng bị rạch ra, dưới màng tử cung mỏng dính là thai nhi đã chín lớn chừng bảy, tám tháng.

Trong bụng dê sữa nướng than là dê con sắp chào đời, trong bụng dê mẹ là dê con, nữ diễn viên là biến thể của dê sữa nướng than, nữ diễn viên là người, trong bụng đương nhiên là.. thai nhi.

Đây chính là đáp án.

Đó giờ trong thông tin chỉ yêu cầu “nội tạng của diễn viên”, dù sống hay chết không khác nhau, chỉ cần là “thai nhi” là được rồi.

【Ôi vãi??!!】

【Cái này sao??】

【Trời má sao có thể nghĩ ra được hay vậy?!!】

Lúc thai nhi được lấy ra, trong mắt quỷ chị đang bị giữ chân ánh lên tia nhìn sợ hãi, ả như phát cuồng, phát ra tiếng quỷ inh tai, ả hoàn toàn bộc phát, không màng điều gì mà đánh bay quỷ em ra ngoài.

Ác linh bị liên lụy, ngũ tạng rung lên, không ngừng thổ huyết.

Ác linh xé rách tử cung co giãn mềm mại, nước ối ố bẩn chảy ra, thấm ướt ga giường và mặt đất, ác linh mừng rơn, thô bạo kéo đứa bé ra, ôm trong tay.

Quỷ em vốn đã ngã xuống đất không dậy nổi, cảm nhận được đứa bé xuất hiện thì kích động đến mức toàn thân run lên, cô thử nhiều lần, không ngờ có thể bật lên như một kỳ tích, bò như rắn về phía Tạ Trì.

“Bụng tôi không có gì, không có con, con… đưa cho tôi…. đưa cho tôi….”

“Tôi giúp cậu giết chị ta… Giết chị ta…..”

“Cho tôi đi, cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ…..”

Giọng quỷ em khàn khàn, đôi mắt lóe lên ánh sáng dị thường, trong đêm tối sáng đến dọa người, gương mặt dữ tợn vặn vẹo hiện rõ sự mừng rỡ.

Cô đã đợi ngày này quá lâu rồi!

【Aaaaa sướng quá, quỷ em chỉ thiếu mỗi đứa con thôi, cho quỷ chị lĩnh cơm đi!】

【Đạ mấu bị ngược lâu quá trời!!!】

【Chơi chết ả ta điiiiiiiiiii!!】

Quỷ chị hoàn toàn hoảng loạn, đẩy Tạ Trì ngã nhào xuống đất, mái tóc của quỷ em như có sinh mệnh mà mọc dài ra, quấn chặt lấy miệng quỷ chị, ngăn cản ả cắn Tạ Trì, nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản hai, ba giây.

“Cho tôi đi…”

“Cho tôi đi….”

Chỉ khi Tạ Trì tự tay dâng lên, thai nhi mới có thể phát huy tác dụng trên người quỷ em, giúp cô khôi phục thực lực.

【Mau đưa cho cô ấy đi, sốt ruột chết đi được!!】

“Đợi đã――” Giọng Tạ Trì đột nhiên dừng lại.

Được cổ vũ tinh thần, ác linh hồi quang phản chiếu dùng một chút sức lực còn lại, hắn đạp quỷ chị một cước, trở mình, cẩn thận che chắn đứa bé trong lòng, kích động muốn đưa vào trong tay quỷ em.

Tạ Trì đột nhiên quát: “Đừng! Đừng đưa cho cô ta!”

“Sao cơ?” Ác linh giữ đứa bé lại, ôm trong lòng, lại bị quỷ chị ở sau lưng túm lấy mắt cá chân, hắn kêu ré lên, “Cậu đang làm cái gì vậy?!”

“Đừng đưa cho cô ta! Sai, sai cả rồi!”

Quỷ chị ở sau lưng hoàn toàn khống chế hắn, bàn tay trắng bệch bám lên cần cổ yếu ớt của Tạ Trì, răng nanh sắc nhọn muốn cắn phập xuống.

Quỷ em nói: “Đưa cho tôi đi… tôi sẽ giúp cậu giết chị ta… nhanh lên, nhanh lên! Cậu sắp bị chị ta giết chết rồi…”

“Tôi có thể giết chị ta…”

Trước mắt là cơ hội sống đầy mê hoặc, sau lưng là nỗi sợ hãi chết chóc đeo đuổi như hình với bóng, chỉ cần hắn giao đứa trẻ cho quỷ em trước mặt, vậy là hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi khốn cảnh, dồn quỷ chị tấn công sau lưng mình vào chỗ chết. Nhưng trong chớp mắt, Tạ Trì đối đầu với ánh mắt nóng bỏng của quỷ em, lại hết sức bình tĩnh nói: “Bóp nát đứa bé.”

“Sao cơ?” Ác linh cứ ngỡ mình nghe nhầm.

“Tôi nói bóp nát đứa bé!” Tình huống nguy cấp như vậy, anh quát lên.

“Cậu điên rồi à?!”

“Không muốn chết thì bóp nát đi! Tôi nói là bóp nát!” Giọng Tạ Trì gần như băng giá.

Răng lại đâm vào da thịt, ác linh kêu thảm thiết, nhưng vẫn còn hơi do dự, thậm chí còn muốn phản bội Tạ Trì giao đứa bé vào trong tay quỷ em.

Tạ Trì: “Tôi không muốn xuống địa ngục cùng anh! Bóp nát nó!”

Có lẽ bởi giọng anh quá bình tĩnh lạnh lùng, quá mạnh mẽ, khiến người ta kinh hoàng, cuối cùng ác linh cũng bị anh thuyết phục, dưới cảm giác hoang đường, dưới sự hả hê của quỷ chị và tiếng tru tréo tuyệt vọng của quỷ em, gã đã bóp nát đứa bé trong lòng.

【Điên, đúng là điên thật rồi!】

【Anh ta không muốn sống nữa nên không màng tới cả đồng đội đã bỏ thận ra cho mình à, khốn nạn!】

【Không phải đâu, mọi người đừng kích động! Không đúng, có điều gì đó không đúng!】

【Trời má, mau nhìn xem!!】

【Vãi nồiiiiiiiiiiii】

Trong đống thịt nát nhừ, ác linh lấy được một chiếc bảng tên tròn nhỏ, gã lấy chiếc bảng tên kia ra.

Trên bảng tên viết ―― Canh thai nhi.

Lấy nước ối làm canh, lấy thai nhi làm nguyên liệu, đun qua nước ối, nấu chín thai nhi.

Thai nhi xuất hiện trong cái bụng trống rỗng của diễn viên, có thể là nội tạng cần thiết cho phe của quỷ em, cũng có thể là, món ăn canh thai nhi cuối cùng trong phe động vật.

Bảng tên món cuối cùng, ở trong thân thể đứa trẻ, chỉ khi nhẫn tâm đập nát hy vọng của phe quỷ em, đẩy quỷ em xuống địa ngục, mới có thể giành lấy cơ hội sống, đánh đâu thắng đó.

Khoảnh khắc sáu bảng tên tề tụ, trên người Tạ Trì ánh lên sáu luồng sáng.

Thời gian dường như dừng lại.

Căn nhà sụp đổ lại khôi phục như cũ, trong căn nhà trống trải đột nhiên vang lên những tiếng kêu dị thường.

Âm thanh kéo dài không ngừng, càng ngày càng lớn, càng ngày càng hưng phấn, cuối cùng, dưới một trận sấm sét vang dội, tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh biểu tượng cho sự sống vang lên phá tan bầu không khí hắc ám nồng đậm.

Tiếng khóc réo rắt.

Cả căn nhà rung lên, sự rung chuyển dị thường làm kinh động tất cả mọi người.

Quỷ chị và quỷ em bị giữ chân, không thể động đậy, gương mặt hoảng loạn sợ hãi.

Dưới tiếng khóc trẻ em, vết thương trên người Tạ Trì dần khôi phục lại, anh từ từ đứng dậy.

Ở phương Tây, Thượng Đế dùng bảy ngày để sáng tạo thế giới, cho nên số 6 tượng trưng cho ma quỷ thiếu thốn, tượng trưng cho sự không viên mãn.

Động vật đại diện cho sáu món ăn, thêm anh vào là bảy.

Là viên mãn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv