App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 12: Oán linh váy đỏ (11)



“Chân tướng.”

【Trời má, dễ dàng trà trộn vào khu nhà thế luôn??】

【Wow, người này có thiên phú phạm tội thật, đáng sợ ghê hồn, đúng là khó lòng phòng bị.】

【Hừ, chỉ là vào khu nhà thôi mà, cậu ta lên được nhà bà chủ hay sao?】

【Cảm giác lầu trên sắp bị vả mặt hihi】

【Vấn đề nhà bà chủ ở tầng mấy, đến số nhà còn không biết nữa là】

【Phải đấy, cậu ta chỉ biết bà chủ vào tòa nhà số 8 thôi!】

Tạ Trì đứng trước tòa nhà số 8.

Ban nãy bà chủ đi vào tòa nhà này, nhưng không biết cụ thể là tầng bao nhiêu.

Tòa nhà số 8 có mười mấy tầng, thử từng tầng từng tầng thì không được rồi, anh không có nhiều thời gian.

Tạ Trì cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ đang là bảy giờ tối, mười giờ tối bắt đầu làm việc, tính thời gian bị rút gọn và thời gian quay về, anh chỉ có.. nửa tiếng.

Xung quanh cũng không có người để hỏi thăm, ánh mắt Tạ Trì đột nhiên dừng trên bộ đàm ở dưới tòa nhà số 8.

Bình thường dưới các tòa chung cư đều có cổng lớn, tòa nhà này cũng không ngoại lệ.

Trên cổng có gắn bộ đàm và chuông cửa, khách tới chơi chỉ cần ấn số nhà trong bộ đàm là có thể nói chuyện với chủ nhà.

Khóe môi Tạ Trì cong lên, tùy ý ấn số.

Áng chừng nửa phút sau, bộ đàm kết nối, trong màn hình xuất hiện một ông chú trung niên, người đàn ông không biết Tạ Trì, vẻ mặt hết sức đề phòng, “Cậu là ai, sao lại bấm chuông nhà tôi?”

“Chào chú.” Tạ Trì ngượng ngùng giơ bó hồng trong tay với ông, “Chú à, vốn là cháu định tạo bất ngờ cho bạn gái, vất vả lắm mới có thể vào đây, nhưng lại không biết nhà cô ấy.”

Vẻ mặt có phần uể oải và tủi thân.

Người đàn ông trung niên bật cười: “Sao thanh niên các cậu thích làm trò này thế nhỉ, có phải lễ tình nhân đâu! Bạn gái cậu trông như thế nào? Để tôi xem mình từng gặp chưa nào, nhưng mà tôi phải nói với cậu một tiếng, đều ở chung cư, ngày ngày về nhà đóng cửa lại, đến nhà đối diện như thế nào tôi cũng không rõ đâu, cho nên cậu đừng hy vọng quá nhiều…”

Tạ Trì liên tục nói lời cảm ơn, miêu tả lại ngoại hình của bà chủ.

“Cậu nói cô ta ấy hả?!” Ánh mắt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, toát lên vẻ khinh thường rõ ràng, giọng điệu cũng vô cùng lạnh nhạt: “Cô ta ở nhà 888 với chồng, chúng tôi đều biết.”

Người đàn ông trung niên dừng lại một chút, bổ sung: “Cô ta còn đang mang thai nữa đấy, ông chồng vui lắm.”

Ông cố ý nhấn mạnh chữ “chồng” và “mang thai”, hiển nhiên là đang phỉ nhổ dạng tiểu tam vô sỉ tìm tới tận nhà như Tạ Trì.

Tạ-phi-công không tức, còn mỉm cười với bộ đàm: “Cháu nói thật, đứa bé là con của cháu.”

Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi: “……….”

【Hahahaha chết cười đứa bé là con cháu】

【Ủa, chỉ vậy thôi là biết nhà á hả? May mà tôi chết rồi, nếu còn sống, còn ở chung cư, chắc khiếp vía luôn á】

【Mạch suy nghĩ của cậu ấy rõ ràng ghê.】

【Biết được số nhà thì sao? Có trà trộn vào nhà hay không lại là một chuyện khác】

【Lầu trên lại tới rồi, còn chưa rát mặt hả】

…..

Tạ Trì ngửa đầu lên nhìn một chút, ban công tầng tám không đóng, cũng không có hàng rào chống trộm, xem ra nhà bà chủ không nuôi thú cưng,

Tạ Trì nhìn tòa nhà cứ ba tầng lại có một sân phơi, trong đầu loáng thoáng hiện lên suy nghĩ.

Cứ ba tầng lại có một sân phơi, tầng ba, tầng sáu, tầng chín đều có sân. Nhà bà chủ ở tầng tám, nói cách khác, hoặc là nhảy từ sân phơi tầng chín xuống, hoặc là leo từ tầng sáu lên.

Tạ Trì đi về phía thang máy, cố gắng mím chặt miệng, thầm nghĩ: “Anh à, cậu bạn trai cần anh. Pick một cái, leo từ tầng sáu lên hay là nhảy từ tầng chín xuống?”

Tạ Trì cứ tưởng lần này sẽ giống mọi khi, phải mấy giây sau Tạ Tinh Lan mới trả lời, ai dè anh vừa hỏi xong đã vang lên giọng Tạ Tinh Lan: “Nhảy.”

Tích chữ như vàng.

Tạ Trì còn ngớ người mất hai giây.

Thang máy dừng lại ở tầng chín, Tạ Trì đi ra ngoài.

Giữa hành lang thang máy và sân phơi có một chiếc cửa sổ nhỏ, cao chừng một mét, rộng chừng nửa mét, cửa sổ mở từ trong ra ngoài, có thể leo ra sân phơi tầng chín.

Tạ Trì xác định trên hành lang không có camera, dùng sức mở cửa sổ ra, sau đó giao quyền kiểm soát thân thể cho Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan giẫm lên mép cửa sổ, cúi đầu nhìn, thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống sân phơi.

【Trời má, dường như tui đoán được ảnh muốn làm gì rồi】

【Trời ơi, đây là tầng chín đấy điên à, nhỡ rơi xuống là thành thịt băm luôn đấy!!】

【Rốt cuộc nghề chính của cậu ta là gì vậy!!】

Các hộ gia đình ở tầng chín có thể nhìn thấy tình hình sân phơi qua cửa sổ, Tạ Tinh Lan tập trung suy nghĩ, tính toán góc độ cửa sổ, tránh đi tất cả vị trí có thể bị nhìn thấy, không tốn sức để tới gần mép ban công.

Hắn dễ dàng lách mình, trở người ra bên ngoài ban công, một tay túm chặt lấy hàng rào sơn đen bên cạnh ban công, ngón tay thon dài vì dùng sức mà trắng bệch.

【Móa ơi tui không muốn nhìn cảnh máu tươi tại chỗ đâu huhuhu tui nhắm mắt lại đây】

【Tui sợ độ cao đừng quay từ trên xuống huhu】

Trong hình, đôi chân chàng trai lơ lửng trên không, cơ thể lắc nhẹ, vẻ mặt hờ hững, lộ ra một đoạn eo trắng sáng, vừa gầy lại vừa trắng, có thể loáng thoáng trông thấy đường cột sống duyên dáng.

【Giờ có nên ngắm trai không các chế??】

【Khụ khụ khụ】

Tạ Tinh Lan: “Tiểu Trì.”

Tiểu Trì đột nhiên bị gọi tên: “Hửm?”

Tạ Tinh Lan khẽ cười một tiếng, giọng bé gần như không nghe thấy, có ý đồ riêng hỏi: “Bạn gái à?”

“…………” Tạ Trì trầm mặc mấy giây, hơi chút sợ hãi vì bị phát hiện: “Chuyện đó, ban nãy anh tỉnh dậy rồi à?”

Chẳng trách lại trả lời nhanh như vậy, còn đột nhiên tích chữ như vàng.

Tạ Tinh Lan khẽ cười một tiếng, động tác không dừng lại, nhắm vào mục tiêu, bàn tay dùng lực, cơ thể nhẹ nhàng đung đưa, đoạn buông lỏng tay ra.

【Trời má ảnh buông tay rồiiiiiiiiii】

【Tui là tui thích anh ấy lắm, anh ấy không toang luôn đấy chứ】

Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, Tạ Tinh Lan vững vàng mà dẻo dai như một chú mèo, đáp xuống ban công tầng tám, bình tĩnh một chút rồi đứng dậy, nghiêng người dựa sát vào tường.

Toàn bộ quá trình lưu loát liền mạch.

【Cứ… cứ như vậy mà đi vào?】

【Ngầu quá trời aaaaaaaaa】

【Càng ngày càng thắc mắc không biết nghề nghiệp chính của ảnh là gì.】

“Đứa bé là của em à?” Khóe mắt Tạ Tinh Lan vương ý cười, ánh mắt sâu sắc: “Hửm?”

“…….” Tạ Trì phản ứng rất nhanh, “Của anh.”

Sau đó ngừng lại hai giây, không cần thể diện mà bổ sung một câu: “Em mang.”

【Sao tui cảm tưởng như vẻ mặt anh ta khựng lại một chút?】

【Tui cảm tưởng như nghiến răng tức giận nhưng lại không thể làm gì.】

【Còn không hiểu sao lại có chút cưng chiều.】

【Ảo giác thôi đúng không nhỉ!!】

【Mấy chế sai trọng điểm rồi! Trọng điểm là ảnh vào được phòng bà chủ rồi kia kìa!】

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cãi vã:

“Cái đồ tiện nhân, rốt cuộc bà chửa con thằng nào?! Rõ ràng khoảng thời gian đó chúng ta không chung phòng, bây giờ ai cũng chúc mừng tôi, bà bảo tôi để mặt mũi đi đâu đây!!” Người đàn ông quát lên.

【Trời má tin giật gân nè!!】

【Bà ta không chửa con của chồng mình!!】

Bà chủ cũng rất kích động: “Ông thì sao chứ? Cái đồ bám váy đàn bà! Bà đây ăn chơi bên ngoài đấy ông quản được à?! Cắm sừng cho ông là ông khó chịu à? Lúc tiêu tiền bà đây sao không nhớ tới tôn nghiêm đàn ông kia đi?!”

“Bản thân mình không ra gì, cũng đừng trách tôi nuôi trai bên ngoài!!”

【Ôi vãi, thiệt sự luôn!!】

【Chẳng hiểu sao tui thấy bả nói kể cũng đúng, ủa là sao ta có phải do tam quan tui méo mó không?】

【Thua luôn】

Bọn họ cãi vã quá to tiếng, Tạ Trì không cần đi vào cũng nghe thấy rõ ràng.

Người đàn ông cười gằn: “Tôi đã sáu mươi rồi bà còn muốn tôi thế nào nữa? Diễm Vân à bà cũng đã năm mươi lăm rồi! Nếu không nhờ có cổ trùng bà còn tưởng bà tốt đến đâu! Còn mang thai nữa haha.”

【OMG năm mươi lăm!!】

【Trời má, cái phim chất lượng cẩu thả này đúng là khủng bố ghê người lại còn thú vị một cách khó hiểu nữa chứ!】

Tạ Trì cảm thấy không cần mình trộm tài liệu, chỉ cần đứng hóng cũng đã đủ rồi.

“Ông câm miệng lại cho tôi! Ông có tin tôi giết ông không?!” Bị người đàn ông bóc mẽ số tuổi thật của mình, bà chủ lập tức trở nên điên cuồng.

Oán khí và lửa giận tích tụ bấy lâu thiêu đốt lý trí của người đàn ông: “Hahaha, không có anh đầu cổ thì bà nghĩ bà là cái gì chứ? Bản thân quê mùa vừa xấu vừa mập, nếu lúc trước không có tôi đi lừa người ta mang thai con mình…”

【Trời đựu, lời ông nói mang nhiều tin tức gheeee】

【Chân tướng tới rồi đây! Ả nữ quỷ kia bị lừa mang thai! Ngay từ đầu mục đích của hai người này là nuôi cổ trùng!!】

【Để có thể trẻ mãi không già và trở nên may mắn!!】

【Được lắm, tin tức giật gân quả nhiên rất phù hợp với chất lượng phim cẩu thả!】

【Anh giai tài giỏi như vậy, thể loại phim này đúng là xúc phạm trí thông minh của ảnh, ảnh vất vả trà trộn vào, cuối cùng lại nghe tin giật gân!】

【Hai cái kẻ đáng chết này huhuhu thương nữ quỷ kia quá đi mất!】

Tạ Trì ôm tâm tình phức tạp nghe xong hết, sắp xếp lại mạch suy nghĩ.

Mười tám mười chín năm trước, bà chủ và chồng mình còn nghèo khổ, nhờ cơ duyên mà có được bí kíp nuôi anh đầu cổ ―― cần mổ trẻ sơ sinh đủ tháng, để đứa trẻ bị độc trùng cắn chết.

Độc trùng chém giết nhau, con còn sống duy nhất gọi là cổ trùng.

Anh đầu cổ mình nhện, cho nên con độc trùng dành chiến thắng trong cuộc chiến là con nhện, nhưng loài này nuôi cổ cũng chỉ là độc cổ bình thường.

Chỉ khi độc cổ nuốt đầu đứa trẻ sơ sinh, đầu đứa trẻ mọc trên mình con độc cổ, khi ấy anh đầu cổ mới được coi là luyện thành.

Tác dụng là cải lão hoàn đồng, và vận may ập tới.

Mười tám mười chín năm trước, khi ấy bà chủ cũng gần bốn mươi, còn không có gì cả, cái thiếu nhất là thanh xuân và tiền tài.

Cho nên bà ta cho chồng mình lừa cưới, để nữ quỷ mang thai, sau đó vào thời khắc nữ quỷ sắp lâm bồn, lừa cô ta, mổ lấy đứa trẻ trong bụng, vứt xác xuống giếng thang máy còn chưa hoàn thành.

Anh đầu cổ được luyện thành, người phụ nữ mãi mãi trẻ trung, tài nguyên dồi dào, còn nữ quỷ ở trong giếng thang máy không có ánh mặt trời vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Khoảng thời gian gần rằm tháng bảy là lúc âm khí nặng nhất trong năm, nữ quỷ sẽ ra ngoài tùy ý đồ sát.

Bà chủ tuyển cộng tác viên, là để cung phụng cho nữ quỷ, để nữ quỷ nguôi giận trong thoáng chốc.

Sau khi Tạ Trì nghĩ rõ ràng chân tướng, màn hình app hiện lên.

【Tiến độ kịch bản đã thêm mới, diễn viên Tạ Trì điều tra ra được chân tướng oán linh váy đỏ sinh ra. Độ thăm dò nhiệm vụ tuyến chính đạt 80%】

【Xin bạn hãy mau chóng thực hiện tâm nguyện của nữ quỷ ―― xuống giếng thang máy đưa thi thể của nữ quỷ ra, giúp cô ấy thoát khỏi ràng buộc với thang máy, báo thù với bà chủ】

【Sau khi hoàn thành tâm nguyện của nữ quỷ, tiến độ tuyến chính bộ phim “Oán linh váy đỏ” sẽ đạt 100%】

【Thông báo: Tuyến chính của bộ phim đang tới giai đoạn cuối, sau khi tuyến chính kết thúc, những diễn viên chưa mở nhiệm vụ tuyến phụ sẽ bị cưỡng chế rời khỏi phim kinh dị.】

Tạ Trì đưa tay vào túi tìm điện thoại, cúi đầu nhìn đồng hồ, 8 giờ 30, anh cần quay về làm việc trước mười giờ.

Tạ Trì không do dự nữa: “Anh à, chúng ta trở về thôi.”

Tạ Tinh Lan: “Được rồi.”

Phòng ngủ vốn ầm ĩ tiếng cãi cọ đột nhiên im ắng, Tạ Trì như có cảm giác mà đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, anh hơi chau mày lại, nhưng cũng không nói gì.

Sắp không kịp rồi, anh phải trở về thôi.



Lúc này trong phòng ngủ.

Móng tay được thoa sơn đẹp đẽ của bà chủ biến thành chân nhện lông lá, ghim thật sâu vào cổ người đàn ông.

Động mạch bị cắt, máu tươi phun tung tóe nhuộm đỏ ga giường vốn trắng tinh.

Trên cửa kính sạch sẽ bóng loáng, máu tươi đặc quánh từ từ chảy dài, họa lên bức tranh mang nền chết chóc diễm lệ.

Sắp chín giờ tối, trời đổ cơn mưa rào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv