Vương Gia Quái Đản
A Hách bị hành động mạnh dạn xấu hổ của hai người trước mắt làm cho mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống, nhưng tiếc rằng không có cái lỗ nào ở đây, cho nên hắn chỉ có thể tránh ở mặt sau cây cột.
“ Ngô……Buông……” Vương Hằng không tự giác phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, âm thanh này khiến cho A Hách nhảy dựng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại giống như cái bánh bao. Xong rồi xong rồi, cư nhiên lại nghe thấy âm thanh này của đại đương gia, chờ đại đương gia thanh tỉnh không biết có thẹn quá hóa giận không nữa.
Kĩ thuật hôn của Ngao Tử Luân quả cao siêu, dưới sự khiêu khích của hắn, Vương Hằng hoàn toàn đắm chìm bên trong khoái lạc.
“…… Hộc…… Ngươi……” Cuối cùng tiểu Vương gia cũng tốt bụng buông cái người bị hôn đến choáng váng quên cả trời đất kia ra. Vương hằng yếu ớt gục trên vai Ngao Tử Luân, thở dốc, nhìn thế nào cũng giống như vật nhỏ nép vào lòng, tuy rằng một người cao lớn như sơn trại vương không thể coi là một vật nhỏ.
“ A…… Hách……” Ngao Tử Luân thích thú nhìn một chân bị thò ra bên ngoài của A Hách.
Nghe tiếng, A Hách giật mình liền thẳng thắt lưng, vội vàng cam đoan,” Đại phu nhân, ta cái gì cũng không có nghe thấy, cái gì cũng không phát hiện.”
“ A……” Ngao Tử Luân cười khẽ ra tiếng, thâm ý quan sát bóng lưng A Hách, toàn thân A Hách đều đầy mồ hôi, không được tự nhiên đến cực điểm, ánh mắt đại phu nhân hảo sắc, giống như con dao vậy.
“ Đại ~~ đại phu nhân…….”
“……Đi xuống ” Nhận được lệnh, A Hách liền chạy ngay ra ngoài, không dám ngoảnh mặt lại.
“…… Ưm! Làm cái gì vậy? ” Hai người vừa rồi còn ngọt ngào hôn nhau, lúc này Vương Hằng đã trở lại bình thường, liền trở mặt, thô lỗ đem Ngao Tử Luân đẩy ra, may mắn là hắn phản ứng nhanh, bằng không tuyệt đối chổng vó thảm hại nằm trên mặt đất.
Vương Hằng trợn hai mắt, oán hận sát môi đến sưng đỏ, trong lòng vô cùng tức giận, vừa rồi rõ ràng là hắn chiếm thế thượng phong, nhưng như thế nào…… Đến cuối cùng người bại trận lại là hắn,” Lập tức cút khỏi sơn trại.”
Ngao Tử Luân khẽ vuốt y phục, tao nhã ngồi xuống, nâng mắt phượng nói: “ Độc trên người ngươi chỉ có ta mới có thể giải. ”
“ Lão tử không cần giải độc.” Oành – Vương Hằng đánh một chưởng thật mạnh ở trên bàn, trừng mắt đối phương, thể hiện tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục.
Ngao Tử Luân thản nhiên phẩm trà “ Đã biết là độc gì rồi sao?”
“ Hừ! Ta cóc quản là cái gì độc, cùng lắm thì chết thôi, lão tử không sợ. ”
“ Loại độc này…… Ha ha ~~ Ngươi tối nay cứ từ từ thưởng thức. Ngươi biết không? Người trúng độc này ngay cả muốn tự sát cũng khó khăn.”
“ Tự sát? Lão tử khinh thường loại hành vi yếu đuối kia.”
“ Hy vọng ngươi có thể kiên trì như lời nói, tối hôm nay chúng ta gặp lại.” Ngao Tử Luân mị hoặc cười, nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ của Vương Hằng, vung ống tay áo, nhanh nhẹn rời đi.
“ Mẹ nó! Đúng là xui…… Cơm hôm nay sao lại khó ăn như vậy, Vương mụ! Vương mụ…….”
________________*****_________________
“ A Hách, A Hách ca, van cầu ngươi giúp chúng ta đi, ngươi từ nhỏ đã đi theo đại đương gia, lời ngươi nói nhất định khiến đại đương gia cân nhắc lại, cũng đã ba canh giờ rồi, phạt cũng phạt đủ rồi, cho dù nhị đương gia không chết cũng đi toi nửa cái mạng.”Thủ hạ nhị đương gia không đành lòng thấy tình cảnh bi thảm đó, thỉnh cầu A Hách hỗ trợ.
“Mặt mũi ta cũng không có lớn như vậy đâu.” A Hách sớm đã không thích hành vi xử sự của nhị đương gia, lười biếng lơ đễnh đáp.
“ Hắc hắc ~~ như thế nào lại không? A Hách ca của chúng ta là loại người nào, đại đương gia nhất định sẽ nể mặt ngươi, A Hách đại ca van cầu ngươi giúp đỡ, nhị đương gia cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, A Hách đại ca…….”
A Hách phiền đến không chịu nổi, đang muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, ngoài miệng cười gian,” Ai……” Thở dài một hơi
“ Nhị đương gia bị trừng phạt như thế ta cũng không đành lòng, ta không phải không muốn giúp, chính là các ngươi cầu sai người rồi, đại đương gia ngày hôm qua vừa cưới về tiểu mỹ nhân xinh đẹp, đối đại phu nhân này rất cưng chìu, các ngươi đi cầu đại phu nhân nhất định sẽ thành công.”
Thuộc hạ nhị đương gia hơi nhíu mày, có chút không tin, một đại nam nhân như thế nào lại để nữ nhân trước mặt mình khoa tay múa chân,” Có thể sao?”
“ Đương nhiên, lại đây ta nói cho ngươi nghe……” A Hách giống như kẻ trộm nhìn bốn phía, đối thuộc hạ nhị đương gia khoát tay làm cho hắn đưa lỗ tai lại, bộ dạng thần thần bí bí.
“ Chuyện gì? ”
“ Vừa rồi đại đương gia …… Đại phu nhân…… Thân mật……” A Hách nói rất sinh động như thật vậy, còn hoa chân múa tay phụ họa.
“ Cám ơn huynh đệ, sự thành sau mời ngươi uống rượu.” Thủ hạ nhị đương gia bắt tay cúi đầu, rời đi.
“ Tìm đại phu nhân? Có chuyện gì các ngươi tự chịu, hừ!” A Hách lỗ mũi hừ một tiếng, nằm ngửa trên thềm đá dưỡng sức, đợi lát nữa xem náo nhiệt.
A Hách ngẩng đầu nhìn khoảng không bầu trời, ánh mặt trời rất chói chang a, nhưng…… Vì sao lại lạnh như thế này? Thân thể run lên, đánh vài cái rùng mình.
________________*****_________________
” Khụ……” Trong cánh cửa rộng mở truyền ra tiếng ho nhẹ, Vương Lôi [ thuộc hạ nhị đương gia] liền chạy nhanh cúi đầu, vẻ mặt rất cung kính.
Nâng lên mí mắt trộm nhìn bên trong cánh cửa, người đang ngồi trước bàn trang điểm,” Cái kia…… Đại phu nhân?”
Ngao Tử Luân giống như không có nghe thấy tiếng Vương Lôi nói, tiếp tục chải mái tóc đen mượt.
“ Đại phu nhân, thỉnh người…….”
Ba ~~.
Không thấy Ngao Tử Luân có động tác gì, những một bên mặt Vương Lôi đã muốn sưng đỏ, Vương Lôi trừng lớn mắt, bưng mặt, vẻ mặt tràn đầy không thể tin. Tiểu vương gia lạnh lùng liếc Vương Lôi một cái, trên mặt tràn đầy hờn giận khi bị quấy rầy.
“ Ngươi cái đồ……” Ở trong mắt Vương Lôi, nữ nhân chỉ là vật phẩm lệ thuộc vào nam nhân, tuy rằng khiếp sợ khí thế của Ngao Tử Luân, nhưng tự tôn không thể tha thứ việc hắn bị ‘Nữ nhân’ vũ nhục như thế, liền nâng đao hướng vào bên trong.
Loảng xoảng ~~
“ A!” Đao rơi xuống đất đồng thời tiếng người kêu thảm thiết cũng vang lên.
“ Vương Lôi?! Ngươi không sao chứ?” Những người khác bước lên phía trước xem xét thương thế Vương Lôi, mặt Vương Lôi đã sưng phù thành cái đầu heo, người cũng hôn mê bất tỉnh.
“ Không biết tự lượng sức mình.” Những người này ngay cả tư cách xách giày cho hắn còn không có. Vương gia Ngao Tử Luân tính cách từ trước đến nay luôn ngoan độc, thích làm theo ý mình, mạng người trong mắt hắn căn bản không đáng một xu.
“ Đại phu nhân, ngươi như thế nào độc ác như thế!” Một người bất bình lên tiếng.
“ Cút đi!” Cây lược được phóng ra, đâm xuyên vào bả vai người kia.
A ~~.
Người ấy kêu lên thảm thiết, làm cho tất cả những tên còn lại đều chấn động, không dám nhiều lời nữa, ba chân bốn cẳng đem hai người bị thương mang đi. Thật không nghĩ tới tác phong làm việc của đại phu nhân tàn nhẫn như thế, thật lãng phí tướng mạo thiên tiên kia.
“ Đi ra.” Ngao Tử Luân thấy đám rùi bọ quấy nhiễu đều rời đi, thản nhiên mở miệng,” Đừng để ta lập lại lần thứ hai.”
“ Hắc hắc ~~~ đại phu nhân, ngươi thật sự là liệu sự như thần, hắc hắc ~~~” A Hách xem náo nhiệt cười gượng.
“ Chỉ một lần này thôi, dám tính kế ta nữa, cẩn thận ta lột da của ngươi ra!” Ngữ Khí băng lạnh.
A Hách sắc mặt cứng đờ,” Sẽ không, sẽ không, không bao giờ nữa! Nếu đại phu nhân không có việc gì, thuộc hạ cáo lui.”
“ Chờ một chút ”
“ Đại phu nhân còn cái gì phân phó?” A Hách trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, khí thế đại phu nhân thật sự là mạnh mẽ.
“ Đi xem nhị đương gia, còn nữa.” Ngao Tử Luân khuôn mặt diễm lệ, một thân y phục tơ tằm, quả nhiên là xinh đẹp hơn người, tuy nhiên phải trừ bỏ cách hành xử của hắn ra.
“ Sơn trại thành lập khi nào?”
“ Mười năm trước.”
“ Mấy phân đà? ”
“ Ba, một do đại đương gia nắm giữ, một do nhị đương gia cầm quyền, còn phân đà kia thì do Tường Thảo làm chủ, xuy ~~ A Hách chán ghét nhất chính là loại người chưa có thành tựu này.
“ Nhị đương gia là người như thế nào?”
“ Thích làm việc lớn hám công to, chỉ thấy cái lợi trước mắt, giết người phóng hỏa, bắt người cướp của, không chuyện xấu gì không làm, hoàn toàn trái ngược đại đương gia.” Khi nói đến nhị đương gia trên mặt A Hách tràn đầy chán ghét.
“ Khác thế nào? ”
“ Đại đương gia từng ra lệnh không được làm chuyện ác, nhưng nhị đương gia hết lần này đến lần khác cố tình không nghe theo……” A Hách nhún nhún vai.
“ Làm sơn tặc không phải đều là giết người phóng hỏa, bắt người cướp của sao, đại đương gia các ngươi thật đúng là một người kỳ quái.” Ngao Tử Luân đối Vương Hằng dâng lên một tia tò mò thích thú.
“ Đại đương gia làm sao kỳ quái, người không được nói ngài ấy như vậy! ” A Hách lập tức thẳng lưng, trợn mắt nhìn, dáng vẻ luôn khúm núm biến mất không dấu vết.
Thấy thế, Ngao Tử Luân cảm thấy rất hứng thú khêu mi “ Nga ~~ xem ra ta phải hảo hảo tìm hiểu con người thật của hắn một phen. ”
________________*****_________________
Hai người đi vào chỗ nhị đương gia bị trừng phạt, quần áo nhị đương gia đã muốn ướt đẫm, khuôn mặt bởi vì bị treo ngược mà sung huyết sưng đỏ, tóc tai rối tung, nói tóm lại bộ dáng phi thường chật vật, nhìn thấy hắn như vậy trong lòng A Hách thật thoải mái, đáng đời, ai biểu hắn không chịu nghe lời đại đương gia làm chi, làm toàn chuyện xấu.
“ Đem người thả xuống.” Ngao Tử Luân mở miệng.
“ Không được, đại đương gia còn chưa ra lệnh. ” Thủ hạ Vương Hằng không đồng ý.
“ Mau! Mau đem người thả xuống.” Thủ hạ nhị đương gia nhanh tay, lập tức chạy tới cởi dây thừng.
“ Không được nhúc nhích, đại đương gia chưa ra lệnh ta xem ai dám động.”Một đại hán thực tráng kiện nói, tay duỗi ra đem hai người đang cởi dây thừng thoải mái nhắc lên, ném đi.
“ Vương Lực ngươi muốn tạo phản sao, đại phu nhân đã lên tiếng, ngươi tránh ra. Tiểu Ngũ [ thủ hạ nhị đương gia] nói.
“ Đừng cãi cọ nữa, muốn thả người xuống không phải rất đơn giản sao?” Ngao Tử Luân cười nham hiểm, tiện tay nhặt lên một cục đá, trong nháy mắt ném đi, dây thừng treo nhị đương gia lập tức đứt ra, nhị đương gia ‘Ào’một tiếng rơi vào thùng nước. Sự tình phát sinh quá nhanh, chờ mọi người phản ứng lại thì nhị đương gia đã ngã trong thùng nước, hai chân thò ra ngoài vùng vẫy. Hình tượng nhị đương gia bây giờ thực làm cho mọi người nghẹn cười.
“ Còn không nhanh đem nhị đương gia lôi ra.” Câu nói của Ngao Tử Luân làm mọi người bừng tỉnh, thủ hạ nhị đương gia lập tức bước lên phía trước kéo hai chân nhị đương gia ra.
“ Trở về.” Ngao Tử Luân phất tay áo rời đi.
A Hách sùng bái nhìn theo bóng dáng hắn, chợt thấy người đã đi xa vội vàng quay lại.
“ Ta có một người hầu cũng bị trói lên núi, tên Lăng Tử Tái, đi mang hắn đến đây. ”
“ Hảo, ta sẽ đi ngay, đại phu nhân người đi thong thả.”
________________*****_________________
Sắc trời chậm rãi tối sầm xuống, Ngao Tử Luân tràn đầy hưng phấn, hắn đối với tiết mục sắp tới phi thường chờ mong. Một sơn trại vương uy vũ có thể hay không cầu hắn a? Ha ha…… Không biết chút nữa sơn trại vương sẽ quyến rũ như thế nào, song nhãn có mờ mịt phủ sương giống như ngày hôm qua không? Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở nóng hổi…… Càng nghĩ càng hưng phấn, một cỗ sóng nhiệt thẳng hướng hạ thể.
Cốc cốc cốc~~
“ Chủ tử, bữa tối đã mang đến.” Lăng Tử Tái ở ngoài cửa nói.
“ Tiến vào.”
Lăng Tử Tái đem đồ ăn từng cái dọn ra, “ Chủ tử thỉnh dùng.”
“ Vương Hằng có ăn không? ”
“ Vương mụ đang nấu, cơm của chủ tử là ta cố ý chuẩn bị.”
“ Đem dược này bỏ vào đồ ăn của Vương Hằng.” Ngao Tử Luân đưa cho Lăng Tử Tái một viên dược màu đỏ.
“ Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
“ Ha ha…… Thật sự là chờ mong a……” Ngao Tử Luân liếm liếm môi, tà ác cười.
Hết đệ tứ chương
Áp Trại Phu Nhân