Bốn người nhìn nhau, xem ra đêm nay không thể về sớm rồi.
Vào cửa, đi qua khoảng sân trống là đến phòng khách, người bên trong đang chờ bọn họ. Có khoảng bảy người trước mặt, tính cả tên tiểu nhị kia. Một lão nhân đang ngồi chính giữa phòng, ngồi bên cạnh là một phụ nhân. Đứng cạnh là một thiếu phụ còn khá trẻ và hai đứa trẻ đứng sau nàng, trông thấy người lạ đến liền ló đầu ra nhìn. Phía bên kia là một thiếu niên thư sinh đang đứng cùng với tên tiểu nhị mà bọn họ đuổi theo.
"Không biết các vị vì sao lại đuổi bắt hắn." Lão nhân lên tiếng ngắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, nói đoạn lại nhìn sang tiểu nhị kia.
“Không biết tiểu nhị này với lão nhân gia ngài là thế nào? Chỉ là độc ta trúng có liên quan đến hắn.” Nàng khẽ đánh giá xung quanh, lên tiếng đáp.
“Độc?” Lão nhân ngạc nhiên nói.
Nàng giơ cổ tay gân mạch biến đen lên cho hắn xem, lại nói: “Đúng vậy,…”, nàngkhái quát kể lại một số chuyện, lại nhìn Lam Tuân nói: “Hơn nữa vị công tử này nói đã có hơn mười vụ án, độc hạ đều là Loạn Công Tán, ta tin rằng tránh không thoát khỏi liên quan đến hắn.”
"Ngươi... ta đã hủy nó rồi mà ngươi vẫn còn giấu lại sao? Ngươi muốn lặp lại viễn cảnh xưa sao?" Lão nhân tức giận, tay run run chỉ vào tiểu nhị, rống lên.
"Ta..." Tiểu nhị liền hoảng sợ, quỳ rạp xuống đất.
"Nha đầu, đây vốn là chuyện riêng của nhà ta. Làm liên lụy đến ngươi xem như là lỗi của ta. Như vậy đi… ta giải độc cho ngươi, các ngươi liền nhanh chóng rời đi, xem như chưa có gì."
Lam Tuân nghe vậy, đang muốn đi lên nói gì đó thì tiểu nhị kia vốn đang quỳ lại rút kiếm muốn xông đến Hàn Niệm.
"Cạch." Kiếm chưa ra khỏi vỏ đã bị lão nhân đánh rớt.
"Tông chủ, ta không làm sai. Chẳng lẽ báo thù cho gia đình, cho tộc nhân là sai, nhìn bọn họ chết không nhắm mắt là đúng. Ta..." Tiểu nhị tức giận, oán giận nhìn lão nhân.
"Ngươi... ý ta đã quyết, không cần nói nhiều. Dịch Hàn, mau lôi hắn xuống." Lão nhân được gọi là tông chủ kia liếc nhìn sang thiếu nên bên cạnh, ra lệnh.
"Ngươi... ngươi đường đường là tông chủ mà lại tham sống sợ chết, chỉ biết co rút trong thành nhỏ này, uổng cho bao tính mạng tộc nhân đã chết. Ngươi không xứng, không xứng… ta muốn báo thù cho cha mẹ, cho tộc nhân,..."
Hắn không cam lòng, gào thét. Mọi người còn đang thất thần vì lời hắn nói, hắn đã bay lên, rút dao găm nhỏ bên người nhắm thẳng Hàn Niệm, hai mắt đỏ ngầu dữ tợn trừng trừng nhìn nàng.
Không ngờ mọi việc sẽ diễn ra như vậy, nàng lại đang đứng gần hắn, không kịp rút đao. Lúc này chỉ có Tĩnh Khanh là gần nàng nhất. Nàng cố gắng dùng toàn lực tránh đi, nhưng dao nhanh như gió, khoảng cách bọn họ lại không xa, nháy mắt dao găm đã đến sát người nàng.
Bỗng một bóng người bay đến chắn trước nàng, nhìn lại hóa ra là Tĩnh Khanh. Mắt thấy mũi dao vẫn không ngừng lại, liền sẽ cắm vào người hắn.
Chỉ thấy đột nhiên Tĩnh Khanh đang chắn trước nàng lại trượt té, tay giơ ra kéo lấy tiểu nhị té xuống theo. Cả hai xoay chuyển lăn lộn trên đất vài vòng.
"Tĩnh Khanh."