Buổi sáng hôm sau khi Hạ Hiên đã cầu hôn, Ứng Thành tuyên bố trên bàn cơm: “Anh không về trung đội nữa.”
Hạ Niệm mới hạ quyết tâm còn chưa hết xót xa: “Giống như vợ của người hậu phương anh biết…… Cái gì?”
Tay anh cầm bánh bao dừng lại giữa không trung: “Anh nói gì cơ?”
“Anh nói,” Ứng Thành nghiêm túc đối diện với anh, “Anh không về trung đội nữa, em không cần ở hậu phương nữa.”
Hạ Hiên ngơ ngác buông đũa, lặp lại nói: “Không quay lại?”
“Không quay lại.” Ứng Thành cười cười, mở ra hai tay hướng anh, “Lại đây ôm một cái.”
“Ôm mẹ anh!” Sắc mặt Hạ Hiên bỗng nhiên thay đổi, mở miệng chửi, “Thích đi thì đi! Anh còn làm như vậy nữa xem!”
Ứng Thành đột nhiên bị trở mặt, vừa ngơ vừa ủy khuất: “Anh làm gì chứ?”
Hạ Hiên không nói, nổi giận đùng đùng nhét bánh bao vào miệng. Ứng Thành liền rót thêm sữa đậu nành cho anh, sau đó đặt chai sữa đậu nành xuống, nhẹ giọng nói: “Thật ra anh vẫn muốn hỏi, ngày mà anh có chuyện, em có……”
“Không có!” Hạ Hiên hung tợn mà nói, “Em nói bác sĩ phẫu thuật cứ từ từ ngồi xuống mà làm, dù sao anh lớn mạng, tiến vào phòng ICU bao lần đều có thể tiến ra.”
“Ồ.” Ứng Thành nghẹn cười, “Thì ra em có dự kiến rồi à.”
Hạ Hiên không nói, chỉ tự mình ăn hết bánh bao. Một cái bánh bao bị anh đối xử tàn bạo, ăn mãi vẫn còn hơn nửa, lẫn lộn vỏ không ra vỏ, nhân không ra nhân. Ứng Thành an tĩnh ngồi chờ. Đến khi Hạ Hiên buông chiếc đũa làm ra vẻ kia, gục bả vai xuống, thấp giọng: “Anh có phải là…… do tối qua nghe em nói vậy mới quyết định như thế không? Em không nên vây lấy anh sao?”
Hạ Hiên rũ đầu: “Nhưng em nói thật. Mặc kệ anh quyết định làm gì thì em sẽ luôn ủng hộ anh.”
Ứng Thành gật đầu: “Quả thật vậy. Lúc em cầu hôn anh rất hối hận.”
Đầu Hạ Hiên cúi càng thấp: “Thế thì anh nên quay lại đi.”
Ứng Thành thở dài: “Vết thương của anh khiến anh không về được nữa. Nếu anh muốn thật thì chỉ có thể miễn cưỡng theo việc văn thư. Thế nên không quay về thì hơn, ở trường cũ làm đội trưởng của một đám nhóc, mỗi ngày huấn luyện chúng cũng rất thú vị mà.”
“Thêm nữa, ngay từ đầu anh đã tính toán là ngày xuất ngũ thì sẽ cầu hôn em.”
Hạ Hiên lòng đầy mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt đã đỏ bừng không ra gì, anh vô thức hỏi: “Anh muốn cầu hôn?”
Ứng Thành buông tay: “Em không phải là giành trước rồi ư?”
“Này không được!” Hạ Hiên nhanh chóng đứng lên, “Hai ta mỗi người đều phải cầu hôn một lần!”
Ứng Thành không biết nói gì: “Cái này mà em cũng muốn hòa nhau à?”
“Đây không phải vấn đề hòa hay không hòa. Mà đó vốn là của em.” Hạ Hiên nói, “Em vốn dĩ có thể được anh cầu hôn.”
Ứng Thành ngẩng mặt lên, hốc mắt hơi cay, nhưng y vẫn cười: “.... Yên tâm đi, không nợ em đâu.”
Không nợ em.
Hạ Hiên không muốn khóc trước mặt Ứng Thành nhất. Nhưng vì tình yêu nên anh không khắc chế được, Ứng Thành đối với anh quá tốt, điều duy nhất anh có thể làm chính là mỗi ngày yêu Ứng Thành thêm một tí.
Sau khi bọn họ kết hôn, Ứng Thành rất vội nên không thường xuyên về nhà được. Lâu lâu thì Hạ Hiên sẽ đến ký túc xá tìm y, luôn có thể thấy y ở trong ký túc xã dạy bảo người, y cắm tay vào túi quần, bộ mặt tức giận chịu không nổi.
Đến khi học viên kia mặt mày xám xịt rời đi, Hạ Hiên liền vào phòng rồi thuận tay đóng cửa, vươn tay sờ mặt y, dỗ nói: “Về nhà đi? Em nấu ngon, có làm tôm mà anh thích, còn mua gà hương quê nữa.”
Ứng Thành bị anh sờ đến vui vẻ, liền mặc áo khoác, theo Hạ Hiên về nhà.
Cơm nước xong, Hạ Hiên đưa y đi tắm. Ứng Thành đang tắm thì mành bỗng nhiên bị kéo ra, Hạ Hiên với thân thể trần trụi chui vào: “Cùng tắm đi.”
“Ngày mai anh còn phải đi xem bọn chúng huấn luyện.” Hỏi một đằng Ứng Thành trả lời một nẻo.
“Giáo viên Từ đâu? Tuần này rõ ràng anh rảnh mà.” Hạ Hiên ủy khuất mà nhìn y, “Anh nên xem em chứ.”
Ứng Thành nổi hết cả da gà: “Nói chuyện đàng hoàng! Em cứ làm nũng làm gì!”
Hạ Hiên cắn răng: “Em…… Thế có cho tắm cùng nhau không!”
Ứng Thành sờ cánh tay, lòng vương sợ hãi nói: “…… Anh chưa nói không cho.”
Nói, y lấy một chai bôi trơn từ trên kệ, hỏi: “Chai lần trước đâu? Anh nhớ còn hơn nửa chai mà?”
Hạ Hiên vừa hôn y vừa nói: “Cái tủ kia của anh không phải bị kẹt sao? Thế em mới lấy đi bôi cho trơn, kéo hết cả ngăn ra, thay cho anh con lăn mới rồi.”
Ứng Thành kêu một tiếng, nói: “Thế chai bôi trơn kia dùng tốt không?”
Hạ Hiên khịt mũi: “Chung chung, chắc cũng không tệ lắm. Nhưng loại này dùng rất tốt, anh thử xem.”
Ứng Thành không thích làm trong phòng tắm, liền nắm chặt mệnh căn tử của Hạ Hiên, đem người kéo lên tận giường.
Hạ Hiên cong miệng, nhíu mày nhéo mông y: “Thành ca……”
Ứng Thành nằm ngửa, vừa chủ động dạng chân ra vừa thở dài: “Sao em cứ thích gọi Thành ca lúc ở trên giường vậy?”
“Thì sao chứ?” Hạ Hiên thở hổn hển, đút ngón tay vào bên trong, “Không phải anh lớn hơn em sao?”
“Có mấy tháng thôi.”
“Ừm.”
Lúc đó Ứng Thành đã thấy không đúng, nhưng trước cửa hậu huyệt bị chặn bởi quy đầu, y không nói nổi nữa.
Cho đến khi nửa đêm, cả người Ứng Thành toàn là mồ hôi, y nằm liệt trên giường thì Hạ Hiên cúi lại đây rầm rì nói: “Vậy thì em gọi anh là vợ nhé.”
Mắt Ứng Thành tối sầm, thì ra ở chỗ này chờ y!
Sau đó cắn răng, dùng sức đá người kia xuống giường.