Chương 19 : PHÁ ÁN (1)
Lại nói, dù biết là bị trêu chọc, Ran vẫn đỏ mặt xua tay nói :
- Không có đâu ... Cháu ... cháu ... Cháu đi mua bánh gato cho Conan. Chú giữ Conan giúp cháu một lúc nha.
Vừa nói xong là Ran vội đứng dậy đi nhanh về phía tiệm bánh bên kia đường. Thấy Ran đã đi xa, Narumi vừa xoa đầu Conan vừa tủm tỉm cười. Conan sắc mặt xám xịt, nghiến răng nói :
- Ngài đừng làm phiền người ta có được không ?
- Sao được ! Ran nhờ ta giữ bé giúp đó nha.
Mỗi khi đối diện với Narumi, Conan giống như gắp phải khắc tinh, luôn bị ăn hiếp mà vô lực phản kháng, chịu đựng mãi đã thành quen. Cậu bé không làm sao được, chỉ đành khẽ thở dài, quay mặt nhìn về phía cửa ra vào. Narumi lại tủm tỉm cười hỏi :
- Sao thế ? Đang chờ xem đối tượng hẹn hò của Ran ư ?
- Hừm ...
Chỉ mới vài phút đã có vài vị khách lần lượt đi vào quán. Tất cả đều có điểm đặc trưng đáng chú ý, và đều bị Conan điểm bình bằng những lời lẽ thiếu thân thiện của một "cậu bé bị bỏ rơi".
Người đầu tiên là một nữ thanh niên tính tình khó chịu, hay cáu gắt, Himeno Yayo, 24 tuổi. Cô ta đeo kính đen, ăn mặc sang trọng, dáng vẻ ngạo mạn, đã mắng phục vụ viên một trận chỉ vì cô ấy phản ứng chậm một chút. Conan : "Bà chị này dữ như 'chằn tinh' !".
Người thứ hai là một nghiên cứu sinh có dáng vẻ suy dinh dưỡng, Sumeragi Yuichi, 25 tuổi; đến đây với mục đích tìm một nơi yên tĩnh để hoàn thành luận văn tốt nghiệp của anh ta. Conan : "Râu ria thấy mà ghê ! Thì ra anh ta là sinh viên. Ai lại buộc sách vở kỳ cục thế kia ?". Và cậu bé kết luận anh chàng này không thể nào là đối tượng của Ran bởi vì "Ai lại đến chỗ hẹn với đống sách vở bề bộn thế kia ?".
Người thứ ba ... a a ... Nhìn thấy người mới vào, cả Narumi và Conan đều giật mình. Đó là một phụ nữ trung niên, vận bộ veston màu tím rất vừa vặn, mái tóc đẹp màu nâu cột ở phía sau, thân hình hoàn mỹ, diện mạo xinh đẹp, đôi mắt kính màu đen che đi phần nào ánh mắt sắc bén và khí chất mạnh mẽ của một nữ cường nhân. Narumi đã nhận ra cô ta, Kisaki Eri, 37 tuổi; trong khi Conan vẫn ngây ngô với nhận xét : "Ồ, một quý bà sang trọng. Bà ấy đẹp thật ! Và rất lịch lãm nữa !". Cậu bé nằm gục trên bàn, lén nhìn cô ta, cho đến khi bị cô ta liếc nhìn một lượt. Conan bị trúng một đòn 'công kích trí mệnh', toát mồ hôi lạnh, vội vã thu hồi ánh nhìn. "Ánh mắt thật đáng sợ nha ...".
Nhìn dáng vẻ hoang mang sợ sệt của Conan, Narumi cười thầm, lại xoa đầu cậu bé, hỏi :
- Thế nào rồi ? Có ai khả nghi hay không ?
Conan lắc đầu, nói với giọng đầy chua xót :
- Hiện tại chưa thấy. Đối tượng hẹn hò của Ran phải là một anh chàng đẹp trai với độ tuổi tương đương mới phải.
- A a ... có lẽ là thế ...
- Hừm ! Ngài nói với giọng điệu như thế là sao ạ ?
- A a ...
Giữa lúc đó, một người đàn ông trung niên dáng vóc khôi ngô đi vào quán, rồi đến chỗ chủ quán chào hỏi nói chuyện, xem ra là người quen của chủ quán. Đó là một huấn luyện viên, Donoyama Juzo, 38 tuổi; có ngón tay băng bó do bị thương lúc tập luyện cho đội bóng trẻ. Conan nhận xét : "Chà ! Một quý ông hộ pháp !". Khi thấy ông ta nói chuyện với chủ quán xong rồi đi thẳng đến bàn của mình, Conan cho rằng ông ta không phải là đối tượng đang tìm kiếm, bởi vì : "Nếu có hẹn với ai thì ông ta sẽ phải liếc mắt qua lại để tìm kiếm chứ ! Vả lại ông này thô lỗ cục mịch, không thể là bạn của Ran được !".
Narumi chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Conan bằng cách nhéo má cậu bé, khẽ nói :
- Đối tượng khả nghi xuất hiện kìa.
Conan giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, liền nhìn thấy một thanh niên để tóc dài, mặc áo sơ mi màu cam diêm dúa, dáng vẻ phong lưu lãng tử. Anh ta vừa bước vào quán đã nhìn quanh khắp nơi một lượt, rồi nói với phục vụ viên :
- Tôi có hẹn với một cô bạn gái. Chắc là cô ta chưa tới.
Conan lập tức để tâm chú ý đến anh chàng kia, Wakaoji Shiko, 27 tuổi, bởi diện mạo thần thái của anh ta hoàn toàn phù hợp với sự tưởng tượng của cậu bé : "Có vẻ nghệ sĩ quá nhỉ !". Không thấy người hẹn, anh ta ngồi vào bàn, gọi nước uống, sau đó thì nghe điện thoại :
- Alo ! Yoshi hả ! À ... Tớ đang ngồi uống cà phê chờ cô bạn gái mới quen ! Ờ ... ờ ... Con bé hôm gặp ở chỗ trượt tuyết ấy, nhớ không ? Ừ ừ ... Cô bé còn ngây thơ lắm ... hì hì ... Bây giờ tìm được một em như thế đâu có dễ ... Ừ, tớ cũng nghĩ thế ... Có lẽ nhà em này có của đấy. Rồi cậu xem. Tớ sẽ tán tỉnh con bé và trổ tài 'đào mỏ' gia đình nàng ... Này, giữ bí mật vụ này cho tớ nhé.
Anh này sử dụng điện thoại di động, một chiếc 'điện thoại cục gạch' ("brick phone") dài hơn gang tay, bộ dạng thật bảnh bao, nhưng giọng điệu thì ... thật phản cảm. Narumi nhìn thấy anh ta cười le lưỡi, bất giác nghĩ đến Thám tử Mori. Còn Conan thì hậm hực : "Đúng là giọng lưỡi sở khanh ! Hãy đợi đấy ! Đã có ta sẵn sàng bảo vệ Ran. Bọn đểu cáng chúng bây hãy liệu hồn". Xem ra Conan đã nhận định anh ta chính là 'đối tượng hẹn hò' của Ran rồi.
Cũng cần phải nói thêm rằng điện thoại di động thời này khá hiếm, rất ít tính năng và bất tiện, chủ yếu là để khoe giàu. Chẳng thấy Conan và Ran liên lạc với nhau toàn bằng điện thoại bàn hay điện thoại công cộng. Gia đình Conan giàu có, chẳng lẽ không mua nổi hai chiếc điện thoại di động ? Anh chàng kia mang theo điện thoại di động đi 'cua gái', tỏ ra mình giàu, để dễ dàng tán tỉnh các cô gái trẻ. Xem thần thái của anh ta, có lẽ đã thành công nhiều phi vụ, túi tiền rủng rỉnh.
Trong lúc đó, phục vụ viên gọi Conan đến quầy nghe điện thoại. Ran từ tiệm bánh bên kia đường gọi về cho biết đang bị kẹt bên đó vì máy tính tiền bị hư. Cô bé hỏi Conan về người hẹn gặp, nhưng "ông nói gà, bà nói vịt", gây ra hiểu lầm. Đột nhiên, có tiếng kêu thảng thốt của 'gã sở khanh' từ bên trong nhà vệ sinh :
- Trời ơi ! Ghê quá !
Cũng như mọi khi, Conan là người phản ứng nhanh nhất, chạy vào trong đó trước tiên. Những người khác cũng ùn ùn kéo vào theo, trừ Narumi. Chỉ thấy 'gã sở khanh Shiko' ngồi bệt dưới nền nhà, cánh tay run rẩy chỉ vào một gian vệ sinh. Thuận theo hướng tay chỉ của anh ta, mọi người nhìn thấy một dòng máu đỏ đang chảy ra không ngừng, chỉ trong một lúc đã hình thành một vũng máu nhỏ. Màu máu đỏ trên nền gạch men trắng tinh trông thật đáng sợ.
Conan chạy tới định mở cửa, nhưng phát hiện cánh cửa dường như bị thứ gì đó chặn lại, không thể mở được. Cậu bé chỉ còn cách nhảy lên đu người vào vách ngăn, thông qua khe hở bên trên để quan sát phía bên trong, và cậu bé đã phát hiện ra ... án mạng.
- Trời ơi ! Có người chết !
Sau khi báo cảnh sát, mọi người quay ra phía ngoài để giữ yên hiện trường chờ cảnh sát đến. Conan thấy Narumi vẫn ngồi yên một chỗ, kinh ngạc hỏi :
- Ngài vẫn ngồi yên được à ? Có án mạng đấy !
Narumi bế cậu bé lên, tủm tỉm cười khẽ bảo :
- Chẳng phải rất bình thường sao ?
- Bình thường ?
- Tất nhiên. Có mặt 'cậu bé tử thần', đương nhiên sẽ có án mạng.
- Ngài ...
Không phải lần đầu nghe bảo 'cậu bé tử thần', nhưng Conan cũng không biết phải phân bua thế nào, bởi ngẫm nghĩ lại thì cũng không khác sự thật là mấy, nên cậu bé chỉ đành ngượng ngùng cúi đầu mân mê mấy đầu ngón tay, giả vờ ngây ngô.
...
Đội trọng án của ông thanh tra Megure phản ứng thật nhanh, chỉ hơn 15 phút là đã có mặt ở hiện trường (Ran đi mua bánh hết 40 phút, khi quay lại thì ông thanh tra đã có mặt). Ông thanh tra dẫn một đám nhân viên đi vào quán, và điều ông ấy chú ý đầu tiên chính là Narumi. Ân ! Ông ấy có ấn tượng rất sâu sắc về Narumi sau vụ hợp tác lần trước. Hoặc có thể nói rằng phong thái của cậu luôn nổi bật ở mọi hoàn cảnh.
- A ! Chào cậu Fujiwara. Không ngờ cậu cũng ở đây nữa.
Conan nhìn thấy ông thanh tra chào hỏi Narumi, mới nhớ đến lúc gặp cậu lần đầu tiên ở Sở cảnh sát. Narumi đặt Conan xuống đất, từ tốn bảo :
- Nhóc Conan là người phát hiện án mạng, còn cậu thanh niên bảnh bao kia là người phát hiện vết máu đầu tiên.
Ông thanh tra nhìn Conan, rồi ngó quanh một lượt, hỏi :
- Cái gã thám tử ngủ gật đâu rồi ?
Thấy án mạng, thấy Conan, ông thanh tra tự nhiên liên tưởng đến thám tử Mori. Thật là một sự liên tưởng kỳ diệu ! Kisaki Eri nghe nhắc đến thám tử ngủ gật, liền nhìn Conan một cách đầy ý nhị. Conan giả vờ ngây ngô nói :
- Bác Mori không có ở đây, cháu đi với chị Ran.
Ông thanh tra gật đầu, xoa đầu Conan, sau đó mọi người đi đến hiện trường, và cảnh sát bắt tay vào việc.
- Báo cáo thanh tra, nạn nhân tên là Himeno Yayo, 24 tuổi, làm nghề tự do, ...
Quá trình điều tra không cần nói nhiều, vẫn như mọi khi, bọn họ chỉ phát hiện ra những gì mà hung thủ muốn bọn họ phát hiện, để rồi đi đến một kết luận sai lầm. Tóm lại, sau một phen điều tra suy luận, thanh tra Megure kết luận :
- Có khả năng đây là một vụ giết người cướp của. Tên cướp đã vào đây, phục sẵn sau cánh cửa với sợi dây trên tay. Khi cô Himeno bước vào, hắn lập tức tấn công từ phía sau, cướp tiền rồi nhanh chóng thoát qua cửa sổ trổ ra đường.
Ông thanh tra vừa chỉ về phía cửa sổ của gian vệ sinh, vừa ra lệnh cho thuộc hạ :
- Mấy cậu phong tỏa ngay khu vực này, thấy ai khả nghi, mời về đây cho tôi hỏi cung.
Quán café này thật đặc biệt, ngay trong gian vệ sinh lại có cửa sổ khá lớn thông ra ngoài đường. Narumi khẽ thở dài, bảo :
- Anh xem lại đi, cánh cửa sổ rất sạch sẽ, không có dấu vết gì.
Ông thanh tra có vẻ thích hợp với vai trò làm bối cảnh cho các thám tử, liền đáp lại :
- Có thể tên cướp đã dùng bao tay đặc biệt.
Kisaki Eri đưa tay chỉnh mắt kính, đi đến chỗ ông thanh tra và Narumi, thần thái uy nghiêm, hoàn toàn có phong phạm nữ vương, khiến không ít cảnh sát phải lén nhìn. Ông thanh tra ngạc nhiên nói :
- Ôi ! Cô Kisaki ... Thật là bất ngờ ! Sao cô lại ở đây ?
Ông thanh tra từng là đồng nghiệp với thám tử Mori (trước khi ông Mori rời khỏi ngành cảnh sát), nên đương nhiên quen biết nữ luật sư xinh đẹp Kisaki Eri, không như Narumi chỉ đoán biết. Sau khi chào hỏi nhau, Kisaki nói :
- À ! Tôi tình cờ vào đây uống nước. Không ngờ lại gặp chuyện rắc rối này ... Anh vẫn khỏe chứ ?
Narumi mỉm cười bảo :
- Xem thể hình của anh ấy, sẽ biết ngay anh ấy vẫn ăn ngon ngủ ngon rồi.
- Cái cậu này ...
Để khỏi nói đến vấn đề thể hình của mình, ông thanh tra vội chuyển sang chuyện khác :
- Cánh cửa sổ này có vấn đề ư ?
Kisaki bảo :
- Cánh cửa sổ không có vết tích gì hết chính là vấn đề. Xem lượng máu chảy ra tại hiện trường nhiều như thế, gian vệ sinh lại chật hẹp, hung thủ khó tránh khỏi việc dính máu lên người. Nếu hung thủ tẩu thoát qua cánh cửa sổ chật hẹp ấy, nhất định hắn phải để lại ít nhiều vết máu. Đằng này lại chẳng có gì !
- Có thể hắn đã kịp xóa các dấu vết.
- Anh vừa bảo hung thủ ra tay một cách vội vàng. Vậy thì hắn làm gì có thời gian làm việc đó. Hung thủ không trốn ra ngoài đường qua ngã cửa sổ. Hắn cũng không thể có phép tàng hình. Vậy thì ...
- Ý cô muốn nói hắn vẫn còn trong quán này ư ? Nhưng cửa chính toilet đã bị xác chết chắn ngang như thế, làm sao hung thủ đi qua được. Cánh cửa thiết kế mở vào bên trong kia mà !