Hai chỗ hõm tinh tế đẹp đẽ bên dưới cổ Tiểu Viên nhấp nhô dồn dập vì sự khẩn trương của cô. Cô thở hổn hển, ánh mắt giống một bé nai con chịu phải một ít hoảng sợ lại vẫn còn tin tưởng với người ta.
Bộ dáng này của cô, càng khiến người ta muốn hung hăng ức hiếp cô.
Suy nghĩ như vậy vừa chợt thoáng qua, Vĩ Trang hơi hơi nhíu mày, không hiểu lắm vì cớ gì cô ấy lại có ý nghĩ thô bạo như vậy.
Cô ấy buông lỏng tay ấn giữ Tiểu Viên, Tiểu Viên phát ra một tiếng "hức" nghe như khóc, chôn mặt về phía cổ cô ấy: "Frances......"
Cơ thể của cô đang run run, mềm mịn giống như nhụy hoa khát vọng được âu yếm.
Cảm xúc trong mắt Vĩ Trang dần dần lắng đọng xuống: "Dọa đến cô rồi?"
"...... Là cô, tôi liền không sợ." Giọng nói yếu yếu nhũn nhũn của Tiểu Viên khiến người ta yêu thương, tiếp đó môi cô liền dán qua, hôn đến chiếc cổ, gương mặt Vĩ Trang.
Nụ hôn của cô tinh tế, lại rất nóng bỏng, thân thể chỉ còn một chút vải vóc, da thịt nơi khác ửng bóng sắc ngọc trong ánh sáng hơi mờ mịt.
Vĩ Trang rũ mi, không kiềm chế tay mình đi xoa dịu cô. Tiểu Viên ôm bả vai cô ấy, cắn môi thở dốc, thở dốc như thể khao khát, tràn lan tới trên người Vĩ Trang.
"Muốn sao?" Hô hấp của Vĩ Trang phất đến bên tai Tiểu Viên.
Tiểu Viên bấu chặt vải vóc nơi vai cô ấy, bị động tác của cô ấy khiêu chọc đến say mê hỗn loạn: "...... ưm, vậy người...... có muốn em không?"
Tai kề tóc mai, hô hấp giao thoa, có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng.
Ánh mắt Vĩ Trang dao động, tiếng nói lộ ra một vết trêu ghẹo người khàn khàn: "Tôi muốn."
......
Tiểu Viên cho rằng các cô chỉ từng trải qua một lần, ký ức đêm đó cũng thật sự rất tốt đẹp, rất ngượng ngùng. Chỉ là chờ khi người phụ nữ phía trên cô trượt vào trong cô, Tiểu Viên chợt loáng thoáng mơ hồ hiểu được gì đó.
"Lần trước cũng không có...... hoàn toàn......" Vĩ Trang thì thầm ở nơi chiếc cổ thon dài của cô, đã trả lời suy đoán của cô.
Tiểu Viên khẽ liếm đôi môi khô khốc của mình, nhớ tới lời Vĩ Trang nói, cô ấy cũng không có kinh nghiệm cùng người cùng giới. Hình như quả thật như thế, đêm nay có thể cảm giác ra được sự thận trọng cùng trúc trắc của cô ấy.
Tiểu Viên cảm thấy đáy lòng sa vào một khoảnh mềm mại.
Nhưng rất mau cô liền cảm thấy không phải nữa, Vĩ Trang hình như trời sinh đã rất rành.
Sắc trời đã rất muộn, đêm tháng ba tối đen đến như mực nước đậm không phai. Đêm đen như vậy còn mang theo sắc lạnh se buốt cuối xuân, nhưng Tiểu Viên cảm thấy cô cũng sắp cháy hỏng rồi.
Cô muốn nhìn nét mặt của Vĩ Trang, muốn nhìn cô ấy, trước mắt lại biến thành từng chút quầng ánh sáng li ti mông lung. Thể xác và tinh thần cô đều khe khẽ rung động, như bập bềnh trên mặt biển.
Trong sự vui thích lạ lẫm cực lớn này, cô cảm nhận được một tia sợ hãi mỏng manh. Cô chỉ có thể ôm chặt lấy Vĩ Trang theo bản năng, muốn kéo xuống quần áo đã lỏng lẻo của cô ấy, gần kề thân thiết với cô ấy thêm một bước.
Xúc động như vậy không kéo dài được bao lâu, cô đã bị cơn sóng triều còn muốn mãnh liệt hơn đêm đó đánh trúng, không còn sức lực rơi vào giữa cơn choáng váng.
Những sợi tóc đen nhánh hơi ướt phủ trên gương mặt trắng ngần của cô, ngón tay thon dài của người phụ nữ kia phất ra thay cô, Tiểu Viên thở dốc thật sâu, lông mi còn vương vài giọt nước, ánh mắt trong veo nhìn cô ấy.
Cổ áo Vĩ Trang đã bị cô kéo lỏng, bên ngoài sa-tanh đen, phô bày giữa không khí là đường viền cổ trắng lạnh như ngọc thạch, xương quai xanh, một đường đi xuống đều là nét quyến rũ cực kì mịn màng tưởng chừng thổi nhẹ sẽ phá hỏng.
Tiểu Viên ngẩng mặt lên hôn môi cô ấy, sự mềm mại chạm vào nhau, tay cô mới vừa đụng tới quần áo Vĩ Trang, giây tiếp theo lại bị áp về trên giường. Này còn chưa đủ, cô bị lật nghiêng qua......
Cơ thể thơm tho mềm mại chống sau lưng cô, Tiểu Viên lại khuất phục với động tác người phụ nữ kia một lần nữa, rơi vào giữa nước biển ấm áp.
Cuối cùng cô nức nở liên tục không khống chế được, môi Vĩ Trang dừng ở chỗ tóc, bên tai cùng với gương mặt cô. Chờ đến khoảnh khắc ấy, khi tình tràn nơi cô, hơi thở thấp gấp gáp hơi khàn của người phụ nữ kia cũng áp vào tai cô, làm cô đắm chìm trong giữa choáng váng tê dại......
Tiểu Viên say choáng váng, bị khẽ lật qua, cô như cảm giác được mà rì rầm: "Đừng đi, ôm em một chút......"
Cô mệt mỏi không chịu được, chẳng muốn động đậy chút nào, đưa mặt gần kề vòng ôm của người phụ nữ kia, không đến vài giây đã ngủ rồi.
Vĩ Trang chống nửa người dậy, nhìn Tiểu Viên trong lòng, kéo chăn mỏng qua che kín cô. Những sợi tóc đen nhánh của cô quấn quýt ở cổ áo cô ấy, lông mi cong vút yên lặng khép lại, chiếc bóng tinh tế dừng ở cạnh sống mũi xinh xắn trắng trẻo, thời gian trôi dần qua trong im hơi lặng tiếng.
Vĩ Trang nhìn chăm chú không một tiếng động. Không phải lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Viên khi ngủ, nhưng lần đầu tiên cô ấy xem đến mê mẩn.
Chờ cô ngủ say, Vĩ Trang mới chậm rãi rút cánh tay mình ra, xoa xoa gương mặt cô, lấy gối dài nhét ở phía sau người cô, lúc này mới ngồi dậy,
Những sợi tóc của Tiểu Viên trượt xuống theo động tác của cô ấy, cô ấy cột lại đai lưng một lần nữa, nhét chăn cho cô xong, lúc này mới đi ra ngoài.
......
Hôm sau vẫn là ngày trời nắng như trước, chỉ có vài áng mây nhàn nhạt.
Tiểu Viên xối nước xong ra tới, nhìn giường đệm vẫn còn chút hỗn độn, ngại ngùng để người ngoài dọn dẹp, cô tự ra tay thu dọn chăn, cuốn ra giường, đi đến phòng giặt ủi bên ngoài.
Đem ra giường để vào máy giặt, trong quá trình giặt cô muốn đi xuống phòng ăn lấy chút gì uống, bèn đi ngang qua phòng khách.
Ánh nắng ấm mịn như tơ rải vào từ cửa sổ sát đất đồ sộ, cô bỗng đứng lại, đi qua, rẽ qua hướng cửa sổ sát đất phòng khách, có một ban công thật lớn khác.
Vĩ Trang thế mà vẫn chưa đi làm, cô ấy chăm chút cây hoa trên ban công. Cô ấy khoác tùy tiện chiếc áo khoác len cashmere màu xám, chiếc tay sùng bái cầm bình tưới thủy tinh màu xanh mòng két.
Tiểu Viên nhìn cô ấy.
Vĩ Trang nghiêng người lại, nhìn qua.
Ánh mắt hai người nhìn nhau mấy lần, mọi điều muốn nói không cần thành lời mà vẫn hiểu.
"Vẫn, vẫn chưa đi làm à?"
"Ăn bữa sáng à?"
Không hẹn mà cùng nói.
"À, em đi chút rồi đến ngay."
"Được."
Tiểu Viên trở nên đỏ mặt thẹn thùng dưới ánh mắt của người phụ nữ kia, xoay người chạy đến phòng giặt ủi, đã quên mất rằng vốn dĩ muốn đi phòng ăn.
Phiến lá Lan Quân Tử (*) đã bị nước giội vào một lượt, Vĩ Trang hơi khép mi, mới đem miệng vòi của bình tưới dời về phía một chậu hoa khác.
(*) Lan Quân Tử: nghe nói tưới nhiều nước quá thì cây đi đời đó...
Tiểu Viên trở về đem ra giường hong khô, rồi phơi, lại đi đến phòng ăn. Bữa sáng đã bày xong, Vĩ Trang cũng ngồi bên bàn.
Bánh waffle, bánh mì tròn nhân đậu đỏ, sandwich trứng ốp la lòng đào, cùng nước cam với sữa bò.
Một đĩa mâm đựng trái cây.
Hai người lẳng lặng mà ăn.
"Hôm nay có sắp xếp gì?" Vĩ Trang phá vỡ sự yên lặng trước.
"À...... Ngày mai hình như em có công tác, hôm nay......" Tiểu Viên thoáng ngắm nhìn cô ấy, "Muốn lười biếng sau chót một chút."
Vĩ Trang uống một ngụm nước, "Ừ."
"Đợi lát nữa người đi làm sao?"
"Ừ."
Bầu không khí dường như còn muốn yên lặng trì trệ hơn trước, Tiểu Viên nâng chiếc ly uống sữa bò, hoa cát tường hai màu trắng xanh trên bàn tỏa ra từng đợt mùi thơm dịu nhàn nhạt.
Vĩ Trang ăn xong, qua một lát sau, đổi sang một bộ âu phục rộng vai màu xám nhạt.
Tiểu Viên đi theo phía sau cô ấy, gọi cô ấy một tiếng, sau đó vẫy tay: "Bái bai ~"
Vĩ Trang quay đầu lại thoáng nhìn. Cô cười tươi tắn ở trước mặt cô ấy, sau đó dường như hơi ngượng ngùng mà khẽ trốn tránh, víu tường nhìn cô ấy, trong mắt tràn đầy ánh sáng lóng lánh, những lời chưa nói ra miệng phảng phất như đều ở trong mắt cô.
......
Chờ sau khi Vĩ Trang đi rồi, chỉ còn lại một mình Tiểu Viên.
Suy nghĩ một hồi, tâm sự, tâm tình cũng giống như nắng ấm trong phòng khách, cảm thấy ăn không ngồi rồi ở chỗ này thì quá hạnh phúc.
Nhưng không bao lâu sau "việc" liền đã tới cửa, Nguyễn Thanh gửi một tin cho cô trên WeChat: "Bé Viên à, thức rồi chưa?"
Từ trước tới giờ Nguyễn Thanh tìm cô đều là gọi điện thoại trực tiếp, gần như không dùng WeChat, Tiểu Viên gửi cho chị ấy: "Dậy rồi ạ, sao thế chị?"
Chị ấy liền gửi lại rất nhanh: "Vậy được, chị gọi điện thoại cho em."
Tiểu Viên không hiểu lắm chuỗi hành động này của chị ấy, nhận điện thoại chị ấy gọi đến: "Bé Viên à, sửa soạn một chút, hôm nay đi làm chăm sóc tóc với da."
"A, không phải nói......" Lòng Tiểu Viên tràn đầy toàn kháng cự, vừa định trêu cợt, nhưng Nguyễn Thanh không phải Thái Quyển, hiện tại cô cũng có đội ngũ chuyên nghiệp, không thể giống như trước đây. Cô dừng một chút, nói một cách hiền dịu: "Chị à, không phải nói ngày mai mới có công tác sao?"
Giọng Nguyễn Thanh càng dịu dàng hơn cô, như là dỗ con nít: "Ngày mai đâu chỉ là phỏng vấn của mấy bên truyền thông, câu hỏi chị đều kiểm tra đối chiếu hết rồi, đợi lát nữa gửi vào di động đến em. Em suy nghĩ một chút, trước kia em rất ít nhận những phỏng vấn này, lại không xuất hiện đến mấy tháng, dù sao cũng phải xuất hiện đẹp đẹp chứ?"
"Hôm nay chăm chút, đợi lát nữa thử trang điểm và tạo hình, chọn quần áo ổn thỏa. Trên đường em lại xem thử câu hỏi, soạn nháp trước, chị sẽ trấn giữ giúp em, công việc ngày mai liền rất thuận lợi phải không?"
Lão đại quản lý đoàn đội cái gì cũng suy nghĩ đến thay cô rồi, chu toàn đến không cách nào bắt bẻ, Tiểu Viên cũng không cách nào từ chối được. Chỉ là cô vẫn chưa điều chỉnh tốt tâm thế hôm nay đã phải ra ngoài làm việc rồi.
Cô khẽ dẩu môi, không nói được lời nào.
"...... công tác chỉ hai ngày hôm nay cùng ngày mai, phía sau chị cũng chưa sắp xếp cho em. Nếu thời gian kế tiếp còn có sắp xếp gì, chị nhất định thông báo trước cho em, để em có chuẩn bị tâm lý, được không nào?" Dường như Nguyễn Thanh biết ý nghĩ của cô, tiếp tục dịu dàng dỗ dành cô.
Lần này trái lại Tiểu Viên ngượng ngùng: "Biết rồi ạ, chị ơi, em nghe chị."
"Ôi, ngoan quá đi." Nguyễn Thanh khen cô: "Bé Viên của chúng ta thật giỏi!"
Tiểu Viên: "......" Có phải hơi buồn nôn rồi hay không?
Nguyễn Thanh khẽ đằng hắng, tiếp tục hỏi: "Vậy em tự lại đây, hay là, ừm ừ, hay là xe công ty đi đón em?"
Tiểu Viên thật vẫn chưa nghĩ tới một bước này, cô a một tiếng. Chỗ Vĩ Trang ở là nơi xe cộ từ bên ngoài tới rất khó tiếp cận, cô nói: "Vậy em tự qua tới là được rồi."
"Thế 10 giờ rưỡi gặp ở công ty nhé."
Tiểu Viên đáp một tiếng, thầm nghĩ may mà Nguyễn Thanh cũng không có hỏi cô làm thế nào tự qua, vì cái gì không cần xe công ty đi đón cô, có thể chị ấy còn tưởng rằng cô ở nhà. Cô đoán anh Thái Quyển hẳn cũng đã dặn dò với em gái Điền Điền, cho nên mấy ngày nay mới có thể bớt phiền hà như vậy.
Cô về phòng thay qua một bộ quần áo thoải mái bình thường, thu dọn một chút, gọi điện thoại cho tài xế.
Khi ngồi vào trong xe, cô đã gửi tin WeChat cho Vĩ Trang: "Tạm thời có công tác, em phải đi công ty một chuyến."
Trước đó cô nói với Vĩ Trang rằng sẽ ở chỗ đó của cô ấy mấy ngày, công tác xong như vậy cô còn có thể về nơi đó của cô ấy chứ?
Hành vi thân mật như vậy trước khi ngủ hồi tối qua, ở thân thể của cô phảng phất như vẫn còn hơi thở của Vĩ Trang, trong sạch mà tĩnh lặng, giống rừng rậm sau cơn tuyết, hơi rét lạnh lại yên tĩnh, khiến cô mê đắm.
Tiểu Viên nhịn không được muốn gửi thêm một cái, đắn đo thật lâu, mãi vẫn không tìm được từ ngữ thích hợp.
Mà tin nhắn từ Vĩ Trang đã qua tới: "Là tài xế đưa cô đi?"
Tiểu Viên chớp mắt mù mờ, nụ cười trên môi lập tức nở bừng phơi phới, gật đầu ừm một tiếng vô thức, lại cười toe, mau chóng gửi qua: "Ừm."
Cô rốt cuộc nghĩ xong rồi: "Vậy chúng ta buổi tối gặp?"
Gửi đi qua, mắt nhìn chằm chằm chữ trên màn hình, trong lòng cũng trở nên ngọt ngào, cô bèn chờ hồi âm của Vĩ Trang. Vừa vặn xe tới một đoạn đường khá tắc nghẽn, trong lúc nhích dần từng chút, trái tim cô lại chẳng hề thấp thỏm và lắc lư.
Khi suýt soát đến công ty, Vĩ Trang rốt cuộc trả lời lại một chữ, vẫn là "được" quen thuộc.
Mọi thứ xung quanh dường như đều bị tách rời ra, sức sống tươi mới chảy vào trong máu cô, Tiểu Viên nở nụ cười.